Cố Cảnh Liên thấy bộ dạng cậu chột dạ, nhíu mày, “Cháu trốn ở cửa làm gì?”
“Cháu… Cháu…”
Sở Tiểu Bảo ấp úng một lúc lâu, đột nhiên nói, “Không nên trách bác ấy! Tiền bác ấy mua quần áo cho cháu, tương lai cháu kiếm được tiền, nhất định sẽ trả lại cho chú!”
“…”
Có ý gì?
Cố Cảnh Liên nghe thấy rất bất ngờ.
Ngực bác Phúc ấm áp.
Hóa ra thằng nhóc này lo lắng ông ta tiêu tiền, bị ông chủ trách phạt, lúc này mới vụng trộm đi theo!
Tuy trong đó có chút hiểu lầm, nhưng mà đứa nhỏ lương thiện này, vẫn làm cho trái tim ông ta cảm thấy ấm áp.
Cố Cảnh Liên có chút không kiên nhẫn, nhưng mà không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, anh ta nhịn không được nhìn thằng nhóc này thêm vài lần, thấy vẻ mặt cậu ấm ức và không phục đứng tại chỗ, nắm chặt góc áo, có chút áy náy đánh giá anh ta.
Đột nhiên, anh ta ngồi lại trước bàn, vẫy tay với cậu.
“Lại đây!”
“Cái gì?”
“Lại đây!”
Sở Tiểu Bảo có chút sững sờ.
Chú xấu xa này đang gọi mình nha!
Nhưng mà nhìn chú ấy thật hung dữ, không phải là muốn mắng cậu đấy chứ?
Trái tim sợ hãi như vậy, Sở Tiểu Bảo không dám lại gần.
Bác Phúc thấy cậu cực kỳ sợ Cố Cảnh Liên, cười bất đắc dĩ, lập tức nói, “Tiểu Bảo, chú ấy gọi cháu qua đó!”
“Nhưng mà…”
“Đừng sợ, không phải có bác ở đây rồi sao?”
Bác Phúc cổ vũ cậu.
Sở Tiểu Bảo cắn môi, lúc này mới lấy hết dũng khí, chậm rãi bước từng bước một đến trước mặt Cố Cảnh Liên, đứng nghiêm túc, chột dạ cúi đầu, cũng không dám nhìn thẳng anh ta.
Cố Cảnh Liên cẩn thận nhìn kỹ cậu, từ khuôn mặt, đến cái mũi nhỏ, ngũ quan xinh xắn, mỗi chi tiết, đều cẩn thận đánh giá.
Anh ta vươn tay ra, nhưng mà còn chưa chạm vào cậu, động tác đột ngột, lập tức kinh động đến đứa bé, Sở Tiểu Bảo liếc thấy anh ta vươn tay ra, còn tưởng rằng chú hư hỏng này muốn đánh cậu, sợ tới mức ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, khóc “Hu hu” một phen.
“Đừng đánh cháu mà… ~~!”
“…” Khóe môi Cố Cảnh Liên giật giật.
Ai muốn đánh cậu!
Sao lá gan của thằng quỷ nhỏ này bé như vậy?
Ngay từ đầu ở vùng hoang vu, một mình lưu lạc như vậy,