Từ một khắc khi anh xuất hiện, trong đám người nhất thời im lặng, ngừng lại mọi động tác trên tay.
Đám người Thanh Long hoảng sợ, trong chốc lát bị khí thế của anh làm cho run sợ, giật mình ngay cả động đậy cũng không dám.
"Anh Cố!"
"Là anh Cố!"
Một người đàn ông ngạc nhiên hô to một tiếng, lập tức chạy vọt ra từ trong đám người, bước nhanh tới trước mặt anh, cúi đầu cung kính nói:
"Anh Cố! Người của Thanh Long tới đập phá quán của chúng ta..."
Lời còn chưa dứt, Cố Cảnh Liên không kiên nhẫn cau mày, nhấc chân đá một cước vào người anh ta.
Lực này vô cùng lớn, may là anh ta đã làm trong nghề này nhiều năm, nhưng cũng không thể chịu được một cước này, cả người bay ra xa, ho ra một búng máu!
"Đồ vô dụng!"
Cố Cảnh Liên cao ngạo nói một tiếng, đi tới trước người anh ta, đá thêm một cái vào vai.
Người đàn ông rên một tiếng, ngã trên mặt đất, cả người đầy mồ hôi lạnh.
Cố Cảnh Liên chậm rãi đi tới, không chút lưu tình đạp mũi giày lên ngực anh ta.
Anh ta ho khan mấy tiếng ngẩng đầu, liền thấy đôi mắt đầy tà mị của anh, giống như là quỷ dữ trong bóng tối, quỷ mị hung ác, nguy hiểm mà nheo mắt lại.
Người đàn ông hoảng sợ đứng dậy, cả người run rẩy quỳ trên mặt đất!
"Tôi nói rồi, tôi không giữ phế vật làm thuộc hạ!"
Cố Cảnh Liên lạnh lùng nói, con ngươi màu hổ phách hiện lên một tia sắc đẹp đến lạ thường, đáy mắt có vẻ khinh thường.
Anh chậm rãi ngước mắt, âm thanh giống như yêu quái khát máu vang lên, "Dám gây chuyện ở chỗ này, thì đừng mong sống sót mà rời khỏi!"
Dứt lời, anh vung hàm dưới, ánh mắt mang ý sai bảo, cửa sau lưng lập tức đóng lại, một đám người áo đen liền móc