Sở Tiểu Bảo, đó là con của anh!
Lúc đầu khi mới biết việc này, anh thậm chí còn cảm thấy phiền phức.
Dù sao, một đứa bé từ trên trời rơi xuống, trong người chảy dòng máu của anh, quả thực quá mức đột ngột rồi, anh nhất thời không thể hòa nhập vào nhân vật người cha nổi.
Anh không khỏi nghĩ, sinh mệnh thật sự kỳ quái!
Vô tung vô tích, xuất hiện đứa bé này, trong người chảy dòng máu của anh.
Nhưng anh trước giờ bạc bẽo ngông nghênh, đối với loại tình cảm này chưa có bất cứ khái niệm nào.
Nhưng mà, khi anh nhìn Sở Tiểu Bảo vùi mình ở ghế sa lon trong góc phòng, khổ sở ngủ gà ngủ gật, đầu óc gật gù, cuối cùng ngốc nghếch té ngã trên ghế, lập tức tỉnh lại, đứng thẳng người lên, buồn ngủ xoa mắt, dáng vẻ đó thực sự rất đáng yêu.
Giống như một chú mèo nhỏ.
Không biết tại sao, trên ngực kia, lại có chút nhũn ra.
Lần đầu tiên ý thức được, đứa bé đáng yêu đó, là con anh, là anh đi tới cạnh ghế, gõ gõ đầu cậu, Sở Tiểu Bảo trong cơn u mê, vươn bàn tay nhỏ túm lấy tay anh.
Bàn tay nhỏ bé, vừa vặn cầm vừa hai đầu ngón tay anh, cảm giác mềm mềm, lập tức sinh ra một thứ tình cảm khó tả.
Thực sự kỳ diệu!
Gương mặt béo mập, còn tỏa ra mùi sữa thơm đặc trưng của trẻ em, cả người, nhất là cái bụng tròn vo lên khi ăn no, thật sự rất rất đáng yêu.
Cố Cảnh Liên chăm chú nhìn cậu, cậu có đường nét khá giống anh, nhất là đôi mắt phượng sáng như đuốc.
Khóe mắt có chút đỏ lên, có lẽ nguyên nhân là do vừa mới khóc, trên lông mi còn loáng thoáng dính vài giọt nước.
Rất giống.
Ngay từ đầu, anh cũng chưa từng quan sát kỹ đứa bé này, thủ hạ nói cậu rất giống anh, anh còn không tin, nhưng sau khi nhìn kỹ, mới thầm gật đầu.
Giống như bản sao của anh khi còn bé.
Đây là con anh.
Con trai Cố Cảnh Liên!
Hậu duệ của nhà họ Cố.
Anh không tự chủ được nuông chiều cậu.
Giống như tình cảm dịu dàng.
Thấy cậu khóc, Cố Cảnh Liên