"Nếu không có tiền bạc, tiền phẫu thuật của bạn cô, cô làm ảo thuật ra sao?"
Bác sĩ nói những lời này, không khỏi một lần nữa cảnh tỉnh cô.
Mạnh Tinh Tuyết trái tim bỗng nhiên đập mạnh, hô hấp phập phồng, sắp hít thở không thông.
"Tôi biết... cám ơn bác sĩ!"
"Đừng lo lắng, nếu như khôi phục thuận lợi, hẳn là rất nhanh có thể nhớ lại!"
Mạnh Tinh Tuyết nắm chặt nắm tay, mờ mịt gật đầu.
Làm một chút thủ tục, Sở Hà rất nhanh được đưa vào phòng bệnh.
Mạnh Tinh Tuyết không yên lòng ngồi bên cạnh, nhưng trong đầu đều tê dại, toàn là lời nói ban nãy của Mộ Yến Thừa.
"Em rốt cuộc có rắp tâm, giẫm đạp tự ái của anh ở dưới chân!"
Mạnh Tinh Tuyết bỗng nhiên như tan vỡ, hai tay che mặt, yếu ớt phản bác: "Em không có, em không có... em thật sự không có!"
Hôm nay Sở Hà, lại không nghe được lời lẩm bẩm của cô, vẫn bình yên nằm trên giường bệnh.
"Sở Hà, em nên làm gì bây giờ?"
Mạnh Tinh Tuyết cắn răng: "Em hy vọng, anh ấy biết, dù anh ấy có hai bàn tay trắng, em cũng nguyện ý yêu anh ấy! Nhưng mà, anh ấy nói như vậy, em căn bản không thể phản bác! Anh ấy hiểu lầm ý của em!"
...
Trong bóng tối, Sở Hà cảm thấy mình như ở giữa đại dương mênh mông, im lặng, tối đen tới đáng sợ.
Cô mê mẩn trừng trừng mở mắt ra, lạnh nhìn thấy bóng tối vô tận, giống như hồn lìa khỏi xác, trôi giữa không trung, không có điểm đặt.
Cô là ai?
Đây là đâu?
Sở Hà mơ hồ, phảng phất nghe được có người gọi cô.
"Chu Tước... Chu Tước!"
Đây không phải là tên cô, nhưng cô lại mơ hồ cảm thấy quen thuộc, gọi cô, không hiểu sao cô lại cảm thấy lòng trung thành mơ hồ.
"Chu Tước!"
"Có!"
"Thủ trưởng gọi cô tới phòng làm việc, có chuyện muốn nói!"
"Rõ!"
Sở Hà theo tiếng nói nhìn lại, nhìn thấy một người phụ nữ giống cô như đúc, cả người mặc