“A…”
Tim Vân Thi Thi đập mạnh và loạn nhịp nửa giây, đột nhiên nghĩ đến gì đó, có chút hoài nghi hỏi, “Chẳng lẽ, vết thương của ông ngoại con có chuyển biến tốt?”
Hữu Hữu lắc lắc đầu, “Lúc cậu gọi điện thoại đến, cũng không nói cái gì, con cũng không hỏi quá nhiều, nhưng mà con nghĩ, chắc là vì chuyện của ông ngoại đi!”
“Không phải là…” Vân Thi Thi lo lắng, “Không phải là chuyển biến xấu đấy chứ?”
“Sẽ không!”
Hữu Hữu cười tự phụ, “Trình độ chữa bệnh của tập đoàn Cự Phong, ở trên thế giới này, tuyệt đối có thể đếm được trên đầu ngón tay! Con chỉ nghe nói đem người gần chết cứu sống, chưa nghe nói đem người đang tốt chữa thành chết bao giờ! Cho dù tệ lắm, cũng sẽ không tệ hơn chuyện toàn thân tê liệt. Nếu cậu nói chúng ta ăn tối xong rồi gọi video call, chắc không phải chuyện gì gấp.”
Hữu Hữu bình tĩnh phân tích.
Vân Thi Thi nghe xong, lúc này mới bình tĩnh hơn, “Vậy là được rồi.”
Nhưng mà cho dù như vậy, Vân Thi Thi cũng nhất thời không có khẩu vị, ăn ít cơm hơn, ngồi ở trước bàn, có chút mất hồn mất vía.
Hữu Hữu thấy bộ dạng cô đứng ngồi không yên, đoán rằng cô lo lắng cho Vân Nghiệp Trình, bởi vậy cũng buông bát đũa xuống, đột nhiên đi đến thư phòng, mở máy tính ra, sau đó kết nối video call.
Tập đoàn Cự Phong có phần mềm chuyên gọi video call riêng, bất luận là không có tín hiệu điện thoại hay là không có mạng, đều có thể sử dụng, nhưng mà phần mềm video call như vậy, chỉ có nhân viên trong tập đoàn Cự Phong mới được sử dụng.
Nhân viên bên ngoài cho dù thủ đoạn lợi hại như thế nào, cũng không vào được.
Chuyện này là vì bảo vệ tính cơ mật của tập đoàn Cự Phong.
Tất cả thông tin bên trong tập đoàn Cự Phong, đều dựa vào cái này, có đôi khi, mọi người đều vào thế giới khác biệt, thông qua video call mời dự hội nghị khẩn cấp, tất nhiên, tính an toàn là điều thứ nhất.
Cậu gọi video call xong, nửa phút đồng hồ sau, tín hiệu được kết nối.
Hình ảnh lóe lên một trận, rất nhanh liền hiện lên một đôi mắt to của Cung Kiệt.
Hữu Hữu, “… Cậu, vì sao trong video call chỉ thấy mỗi mắt của cậu?”
Cung Kiệt nhận video call