Sở Hà lại nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, vừa muốn đưa tay ôm cậu vào trong ngực.
Sau lưng, một thân hình lạnh lẽo kề sát phía sau cô ấy.
Mặt Sở Hà cứng ngắc trong nháy mắt, giật mình, vừa muốn xoay người, lại cảm thấy có một vật lạnh lẽo mà cứng rắn, đặt ngay sau lưng cô ấy.
Bằng vào kinh nghiệm nhiều năm của cô, cô kịp hiểu ra, vật cứng này không phải thứ gì khác, mà là súng.
Cô ấy thậm chí có thể dễ dàng cảm giác nhận được khí lạnh bốc ra từ họng súng.
Ai vậy?
Sở Hà đổ mồ hôi lạnh.
Nguyên nhân không vì gì cả.
Lúc cô ấy đi vào nhà, trong phòng trừ Sở Tiểu Bảo nằm ở trên giường ngáy ò ó o, căn bản không thấy bất kỳ ai.
Mới vừa rồi cô ấy khóa trái cửa, cho dù có người tới phá khóa từ bên ngoài, cho dù là vậy, cũng sẽ có tiếng động chứ?!
Nhưng người này, chẳng những không có phát ra tiếng động gì, khi nào thì anh ta đứng sau lưng cô ấy, cô ấy cũng không phát hiện!
Ý thức cảnh giác của cô ấy rất cao, ngũ quan vô cùng nhanh nhạy, nhưng người đàn ông này đứng sau lưng từ khi nào, cô ấy cũng không phát hiện!
Sở Hà cử động cũng không dám, sợ vừa nhúc nhích, người đàn ông phía sau sẽ bóp cò.
Cô ấy đắn đo không biết người này là ai.
Có lẽ là quá mức căng thẳng, thế cho nên đối với người xa lạ này, cô đánh mất sức phán đoán.
Nhưng mà khi bình tĩnh lại, cô ấy ngửi một mùi hương thoang thoảng như có như không.
Mùi thơm hoa lan?
Có chút quen thuộc!
Ngay lúc cô ấy không ngừng phỏng đoán thân phận người đàn ông này, giọng nói trong veo lạnh lùng đặc biệt của Cố Cảnh Liên vang lên trên đỉnh đầu cô ấy.
"Tôi còn tưởng rằng, cô sẽ không đến đây."
Người Sở Hà run lên bần bật, giọng nói này, đã từng ám ảnh cô ấy vô số đêm.
Mặc dù là cô ấy mất đi trí nhớ của năm năm kia, mỗi khi giấc ngủ không tốt, trong lúc ngủ mơ, cô ấy có thể nghe thấy giọng nói này, quấn lấy cô ấy, giống như ma quỷ, mê hoặc lòng người!
Là anh ta!
"Cố Cảnh Liên..."
Sở Hà hít một hơi lanh, lưng lập tức căng lên, "Là anh...?"
"Sao lại không thể là tôi?"
Cố Cảnh Liên nhíu mày, hừ lạnh một tiếng, "Đây là phòng tôi, trừ