Sở Hà mở to mắt, hai mắt đều che kín tơ máu.
Đau.
Đau quá…
Bởi vì quá đau đớn, tròng mắt cô ấy đều xoay chuyển không lưu loát.
“Có ký hay không?”
Người đàn ông cầm roi múa may ở trước mặt cô ấy một phen, làm như đe dọa, làm như uy hiếp, giống như chỉ cần cô ấy nói chữ ‘Không’, một giây sau cây roi này sẽ quất mạnh lên người cô ấy.
Môi Sở Hà run run một phen, không như anh ta mong muốn, nhu thuận gật đầu, giống như chó Nhật khổ sở cầu xin tha thứ, mà lạnh như băng bật ra hai chữ: “Mơ tưởng!”
“A!”
Người nọ cười lạnh một tiếng, lấy roi ra, quất mạnh lên mặt đất, tiếng vọng không ngừng.
“Người phụ nữ này, miệng đúng là đủ cứng rắn! Lão đại đã căn dặn, đêm nay, phải đánh cho đến khi cô ký tên mới dừng! Thế nào, cô không muốn sống nữa? Ba roi này cô đã không chịu đựng nổi, còn lại, cô nên chịu đựng thế nào đây?”
Sở Hà liếc nhìn anh ta một cái, trả lời lại một cách mỉa mai, “Muốn chém giết muốn róc thịt, anh muốn làm gì thì cũng được! Hoặc là tôi chết, hoặc là tôi mang đứa bé đi. Trừ hai chuyện này ra, không có lựa chọn thứ ba!”
“Cô thật sự không sợ chết?”
Người đàn ông tức giận mặt đều đã xanh mét rồi.
Trước khi ông chủ đi đã đặc biệt dặn dò, nhất định phải để cô ấy ký tên mới được, nhiệm vụ của anh ta, đó là ép buộc người phụ nữ ký tên lên giấy hiệp nghị, nếu không hoàn thành nhiệm vụ, như vậy người kế tiếp bị phạt, là anh ta rồi!
Miệng người phụ nữ này cứng rắn như vậy, e là quất xuống mấy roi nữa, sẽ xảy ra chuyện xấu.
Có thể giết chết cô ấy đấy chứ?
Ông chủ còn dặn dò, để lại một hơi cho cô ấy!
Nếu cứ vậy giết chết, không phải ông chủ sẽ lột da rút gân anh ta sao?
Nghĩ đến đây, người đàn ông kiêu căng cũng không chịu đựng nổi, bởi vì anh ta tính dừng lại, quất mấy roi xuống, người phụ nữ này có thể tắt thở hay không!
Không thể không nói, mệnh người này, có khi thật sự cực kỳ yếu ớt, thường nghĩ sai thì hỏng hết.
Vì thế, người đàn ông gọi một đàn em đến, bảo anh ta nhanh chóng