Cô ta dùng được súng lục, nhưng phải luyện tập rất lâu!
Vân Na đau cả hai tay nên không còn cách nào để nhúc nhích, không khác gì một xác chết di động, chậm rãi bò đến chỗ cô, làm cho cô ngã!
Lần thứ hai Vân Thi Thi muốn bóp cò thì phát hiện, hết đạn!
Súng lục này, chỉ có 6 phát đạn!?
Cô vừa sợ lại vừa hoảng, Vân Na đè trên người cô, bởi vì thẹn quá hóa giận, như một con chó điên, há miệng ra, tàn nhẫn cắn vai cô!
“A...”
Vân Thi Thi kêu đau một tiếng, mồ hôi lạnh chảy khắp cả người.
Cô đột nhiên đưa tay bóp lấy cái cổ của Vân Na, khi lý trí bị tan vỡ, cô cũng chẳng cần phải kiêng dè gì cả, tay còn lại thì tàn nhẫn chọc vào mắt cô ta!
Bởi vì quá đau đớn nên Vân Na điên cuồng kêu lên, lật ngửa người sang một bên!
Cô ta quá cấp bách.
Cô ta muốn trừ khử Vân Thi Thi quá cấp bách!
Nhưng trái lại, bởi vì như vậy nên dẫn đến rối loạn kế hoạch!
Vân Thi Thi lập tức bò dậy, lại nhào tới, lần thứ hai bóp cổ Vân Na, vừa giận lại vừa tuyệt vọng, hò hét khàn cả cổ: “Vân Na! Sao mày lại tàn nhẫn như thế!?”
Vân Na bị siết không thở nổi, vì thiếu khí nên khuôn mặt đỏ như máu!
Hai mắt lồi lên, gân xanh lộ rõ!
Vân Thi Thi nghiến răng nghiến lợi: “Tao hận mày! Tao hận mày! Là mày phá hủy cái gia đình này! Mày đáng chết! Người chết không bao giờ là tao cả! Là mày! Là mày hại cha ra nông nỗi này! Ông ấy là cha của mày! Sao mày có thể đối xử tàn nhẫn đến như thế!?”
“Ông ta không phải!”
Vân Na tuyệt vọng gào thét: “Ông ta không phải ba tao, ông ta không phải! Vân Thi Thi, mày cướp đi những thứ vốn thuộc về tao! Dù tao có xuống địa ngục, cũng phải kéo theo mày cho vui!”
Cứ nghĩ đến dáng vẻ thê thảm của Vân Nghiệp Trình, Vân Thi Thi lại càng căm hận người phụ nữ ác độc trước mặt này!
Cô bóp cổ Vân Na thật chặt, dùng hết sức!
Cô nghĩ, cô muốn giết cô ta!
Dù cho cô có phạm tội thì cô cũng không tiếc!
Người phụ nữ này điên rồi!
Không giết cô ta thì cô