Y tá có chút tức giận hỏi, “Người bị thương mang thai, các người không biết chuyện này sao?”
“Cái… Cái gì?”
Hoa Cẩm quá sợ hãi, vẻ mặt Tần Chu càng ngạc nhiên hơn.
Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần nghe thấy như thế, lại càng sợ tới mức vẻ mặt trắng bệch.
Tiểu Dịch Thần trừng to mắt, “Cái gì? Mẹ mang thai sao?”
Vẻ mặt Hữu Hữu cũng hoảng sợ!
Y tá liếc mắt nhìn bọn họ một cái, đối với biểu tình bất ngờ của bọn họ, hiển nhiên là cực kỳ khó hiểu, “Không thể nào? Người bị thương đều đã mang thai bảy tuần, các người không biết một chút gì sao?”
Hoa Cẩm nhíu mày, lo lắng nói, “Đúng là không biết chuyện! Bởi vì gần đây, cô ấy không có quá nhiều phản ứng khác thường, ví dụ như nôn mửa, cũng chưa thấy qua cô ấy có phản ứng nôn nghén gì!”
“Phản ứng nôn nghén, không phải ai cũng có, có phụ nữ có thai đều không có những phản ứng này. Huống hồ, bảy tuần thôi, sớm như vậy, chưa chắc sẽ có phản ứng mang thai. Nhưng mà người mang thai, và người thường vẫn có sự khác nhau rõ ràng! Ví dụ như, rất thích ngủ.”
Y tá nói xong, Hữu Hữu lập tức hỏi, “Chị y tá, mẹ em thế nào ạ? Có nguy hiểm đến tính mạng hay không? Chị nói mẹ em mang thai, bé cưng trong bụng có giữ được không ạ?”
Vẻ mặt của cậu lo lắng.
Y tá thấy cậu đáng yêu, còn dịu dàng hiểu chuyện, lập tức ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng sờ đầu của cậu, mỉm cười nói, “Mẹ em không có nguy hiểm đến tính mạng nha! Bé cưng trong bụng cũng không có gì sơ suất. Nhưng mà mắt cô ấy bị thương, có thể thị lực sẽ giảm đi! Chỉ cần người không có việc gì là tốt rồi.”
Tất cả mọi người không biết là, lúc ấy, cho dù Vân Thi Thi ngã xuống đất, cũng được Cố Tinh Trạch ôm chặt vào trong ngực.
Ngã nặng nhất, Cố Tinh Trạch dùng toàn bộ thân mình bảo vệ cô, thay cô nhận tất cả vết thương, bởi vậy có thể nói, bé cưng trong bụng Vân Thi Thi không có gì đáng ngại.
“Người không có việc gì là tốt rồi.”
Quan trọng là… Bé cưng trong bụng mẹ giữ được!
Cha không biết chuyện này đi?
Nếu cha biết mẹ mang thai,