Hữu Hữu cũng nói, "Nhưng bây giờ còn rất nhỏ, nên không biết là con trai hay con gái nữa?"
"Nếu như là công chúa nhỏ thì tốt rồi! Cha vẫn một lòng muốn có một cô công chúa mà!" Tiểu Dịch Thần nói.
"Phụ thân nói, dù là con trai hay con gái, đều yêu thương như nhau!" Hữu Hữu lập tức bổ sung.
Đôi mặt to trắng đen rõ ràng của cậu tò mò mà mến yêu quan sát bụng Vân Thi Thi, sau đó dịu dàng nói, "Con sẽ rất thương yêu em nhỏ! Mẹ, con thề, con nhất định hội làm một người anh trai tốt, chăm sóc cho em gái nhỏ!"
Tiểu Dịch Thần ở một bên châm chọc, "Sao em lại biết là em gái!?"
"Ừm! Hẳn là do thần giao cách cảm!"
Hữu Hữu cười tít mắt nói, "Em đoán trong bụng mẹ nhất định em gái! Ai bảo cha vẫn luôn muốn có một cô công chúa nhỏ chứ, không phải anh cũng thích em gái sao?!"
"Anh..."
Mặt Tiểu Dịch Thần đỏ lên rất khả nghi, lập tức cúi đầu "ừ" một tiếng, "Anh cũng muốn có em gái nữa!"
Vân Thi Thi nghe vậy, tuy không nhìn thấy, nhưng vẫn có thể tưởng tượng ra, ánh mắt chờ mong của hai đứa nhỏ.
Mộ Nhã Triết nhẹ nhàng mà đặt tay lên mu bàn tay của cô, dịu dàng gọi cô, "Thi Thi, em còn có anh, còn có Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần, trong bụng còn có một bé con mới bảy tuần tuổi! Bé con vô cùng may mắn, cũng vô cùng kiên cường! Bác sĩ nói, dưới tình huống ác liệt như thế, mà có thể giữ lại thai nhi, là một kỳ tích!"
Trái tim Vân Thi Thi chấn động.
Bé con vô cùng may mắn...
Bé con vô cùng kiên cường...
Cánh môi Vân Thi Thi bỗng nhiên run run, run giọng nói, "Lúc đó, xe suýt nữa thì đụng vào em, nghiền qua người em..."
Trước mắt không khỏi hiện ra một màn kia.
Lúc cô cầm di động, chỉ cảm nhận được đèn xe ô tô phía sau lao tới, hung hăng làm lóa mắt cô.
Nếu không phải giữa lúc nghìn cân treo sợi tóc, Cố Tinh Trạch ôm cô ngã sang một bên, chỉ sợ cô đã sớm bị xe hung hăng nghiền nát.
Cho dù, cô bị Cố Tinh Trạch ôm ngã nhào ra đất, nhưng mà tất