Nhưng mà, cũng có y tá ở trong bệnh viện đứng ra, “Thôi cái gì! Vân Thi Thi không đăng được Microblogging, là vì cô ta còn đang dưỡng thương trong bệnh viện! Thiệt thòi Tinh Trạch che chở cô ta như vậy, vì cô ta ngay cả tính mạng cũng mất! Lúc này cô ta còn kiểm tra ra mang thai! Lần này thì tốt rồi, có con, có năng lực mẹ vinh nhờ con rồi! Tinh Trạch đáng thương chỉ có một mình, cô đơn nằm ở nhà xác lạnh lẽo, cô ta lại không thèm liếc mắt nhìn một cái!”
Khi tin này đăng trên Microblogging, rất nhanh được đẩy lên đầu đề.
Thực ra, Vân Thi Thi chẳng những đã sớm tỉnh lại, còn đi thăm viếng Tinh Trạch hai lần, nhưng mà hai lần này, đều thừa dịp mọi người không có ở đó, lén lút đi.
Cô biết, hai ngày sau là cử hành lễ tưởng niệm, đến lúc đó, Tinh Trạch sẽ được hỏa táng an táng.
Nghĩ đến người từng sống sờ sờ, bây giờ lại sắp biến thành tro cốt, vừa nghĩ đến đây, cô chỉ cảm thấy trái tim khó chịu như bị xé rách.
Cô chỉ muốn có thêm nhiều thời gian, ở bên cạnh anh ta!
Hữu Hữu nhìn thấy những tin trên Microblogging, phổi tức muốn điên!
Cậu không dám nói với Vân Thi Thi.
Sáu giờ tối, Vân Thi Thi ngồi ở trên giường, vẻ mặt vô cảm ăn hoa quả, Mộ Nhã Triết ở bên cạnh xem báo cáo tài chính của công ty.
Mấy ngày nay Cung Kiệt đều canh giữ ở phòng bệnh.
Lúc Vân Thi Thi tỉnh lại, nhìn thấy anh, còn có chút bất ngờ, kinh ngạc một phen.
Cô không nói chuyện Vân Nghiệp Trình, cô căn bản không có tâm tư này, đi quan tâm thân thể của Vân Nghiệp Trình.
Tâm loạn như ma.
Lúc vừa mới tỉnh táo lại, cô không chịu ăn cái gì, Cung Kiệt khuyên bảo mãi, khổ sở cầu xin, lúc này cô mới ăn chút cháo.
Lúc Mộ Nhã Triết trở về, hai người đàn ông ở trong phòng bệnh, một người đáng thương cầu xin cô uống thuốc Đông y, còn người kia lại trăm phương ngàn kế dỗ cô.
Kẻ xướng người họa, lúc này cô mới ngoan ngoãn ăn cơm.
Chỉ dựa vào dịch dinh dưỡng bổ sung, hoàn toàn không đủ.
Chỉ