Cố Tinh Trạch thân là thần tượng Thiên vương, nhất cử nhất động, đều trở thành trung tâm đề tài.
Truyền thông muốn đề tài, muốn hấp thu ánh sáng.
Để cho mọi người tranh luận, tâm lý trách nhiệm của Cố Tinh Trạch càng lúc trầm trọng.
“Bác sĩ bảo tôi viết nhật kí, ghi lại chi tiết cuộc sống tốt đẹp, cho dù là chi tiết rất nhỏ. Nhưng mà tôi phát hiện, cuộc sống của tôi không có, nhất cử nhất động đều sống trong ánh mắt của người khác, sao có chi tiết tốt đẹp được?”
“Ước mơ của tôi, là có thể nhắm mắt lại ngủ, ngủ thẳng cho đến khi tự nhiên tỉnh.”
“Nếu tôi rời đi, làm ơn đừng nhốt tôi ở trong băng mộ lạnh như băng. Nếu có một ngày, tôi thật sự hóa thành một đám bụi, cũng xin cho tôi ôm tự do.”
…
Tần Chu khép nhật kí lại, không có ép mình đọc xong.
Càng đọc, cảm giác có tội càng ép anh ta thở không nổi.
Anh ta tiếp tục thu dọn, mãi đến khi phát hiện ra ở trong ngăn kéo, có một cái camera và một túi văn kiện.
Mở túi văn kiện ra, làm anh ta có chút bất ngờ khi phát hiện, Cố Tinh Trạch vậy mà sớm đã để lại di ngôn, còn phân chia di sản.
Quy định cứng ngắc, bày ra rõ ràng, còn làm công chứng rồi.
Tài sản của Cố Tinh Trạch ở thủ đô rất nhiều.
Ngoại trừ mấy tòa nhà hoàng kim, mấy tòa nhà này đều là do anh ta tự mình khai phá, tất nhiên, ngoại trừ bất động sản bên ngoài, cổ phần công ty cũng phân chia.
Biệt thự, làng du lịch, trung tâm giải trí, nhà máy…
Cố Tinh Trạch là nghệ sĩ, thu nhập xa xỉ, những thu nhập xa xỉ này, đều dùng để đầu tư rồi.
Cuộc sống của anh đều không phải tràn ngập trong vàng son, trái lại, khác với nam minh tinh khác, cuộc sống của anh ta có thể dùng thanh tâm quả dục để hình dung!
Cũng không biết vì sao anh ta ký nhiều văn kiện trước như vậy.
Rốt cuộc trạng thái thân thể như thế nào, mới làm anh ta ký nhiều phân chia di sản như vậy?
Tài khoản của anh ta, cao lên đến chín con số, trong đó,