…
Lúc nhóm fan đang nhao nhao nghị luận, một chiếc xe nhanh chóng đi vào cửa lớn nhà tang lễ.
Mọi người cùng nhau nhìn lại.
Xe Mercedes màu đen vững vàng dừng lại.
Bên trong xe, Vân Thi Thi có chút bất an tựa vào ghế ngồi, cô cảm thấy xe dừng lại, lại càng khẩn trương vài phần.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy màu đen.
Vì hôm nay là lễ truy điệu, Cung Kiệt và cô, đặc biệt mua chiếc váy màu đen thanh lịch.
Cô cũng không trang điểm, vẻ mặt đơn thuần, cũng không làm đẹp quá nhiều, chỉ đeo một chiếc mắt kính màu đen, dùng để che lại ánh sáng.
Bởi vì mắt bị thương, bác sĩ biết được cô muốn tham dự lễ truy điệu, không nói gì thêm, luôn mãi yêu cầu cô đeo kính.
Đôi mắt cô hiện giờ cực kỳ yếu ớt, cho dù cơn gió nhẹ, cũng sẽ làm mắt cô tổn thương lần hai.
Vân Thi Thi ngoan ngoãn nghe lời.
“Đến nơi rồi sao?”
Cô cẩn thận hỏi, giọng nói rất nhỏ.
Mộ Nhã Triết nói, “Ừ, đến nơi rồi, em đợi một lát.”
Anh mở cửa xe ra, mới vừa xuống xe, nhóm truyền thông vừa thấy là anh, nhao nhao vây quanh điên cuồng muốn chụp ảnh!
Mộ Nhã Triết thấy nhóm truyền thông giơ máy lên, nghĩ đến đèn flash nhất định sẽ làm mắt cô bị tổn thương!
Vì thế, anh lập tức ra lệnh cho vệ sĩ mang theo ngăn cách những truyền thông này.
Nhóm truyền thông vừa thấy anh có chuẩn bị, mang theo hai vệ sĩ cao to, tất nhiên cũng không dám làm bừa, hơn nữa ở trường hợp như vậy, nếu nghệ sĩ không chịu phối hợp, bọn họ cũng sẽ không cố chấp, vì thế ngoan ngoãn lùi sang một bên, cũng không gây khó dễ nữa.
Mộ Nhã Triết xoay người, cầm tay Vân Thi Thi, đỡ cô xuống xe.
Thị lực của cô đã cực thấp, gần như mù.
Nhưng mà dựa vào ánh sáng mỏng manh, còn có thể nhận ra một chút cảnh vật.
Cô xuống xe, sau khi đứng vững, liền nắm tay anh, khàn khàn nói, “Đi thôi, chúng ta vào đi.”
Nhóm fan thấy Vân Thi Thi nắm tay Mộ Nhã Triết đi tới, kích động không thôi!
“Mau nhìn đi! Đúng là Vân Thi Thi!”
“Có phải cô