“Nhật kí của Tinh Trạch, có một câu: ‘Ở nhân gian có ai sống không giống như địa ngục, tôi không khóc tôi không có tôn nghiêm, những giấc mộng một ngày đó, dù chết chìm trong biển người cũng đừng khổ sở để anh ấy rời đi, bài hát này coi như là lễ tang.’ Anh ấy rời đi, nhưng mà tôi chân thành chúc phúc anh ấy, ngủ ngon.”
Kế tiếp, Tần Chu tuyên bố khách có thể tưởng niệm.
Tất cả khách khứa đều chậm rãi vây quanh quan tài tiến hành tưởng niệm.
Trên quan tài có một cửa sổ nhỏ.
Cửa sổ nhỏ mở ra, lộ ra vẻ mặt bình tĩnh và trắng xanh của Cố Tinh Trạch.
Anh ta yên lặng nằm trong quan tài, giống như ngủ vậy.
Mộ Nhã Triết đỡ Vân Thi Thi, đi đến để tưởng niệm, Vân Thi Thi cố gắng mở to hai mắt, muốn nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt anh ấy lần cuối, nhưng mà cố gắng thế nào cũng phí công!
Cô thật sự không nhìn thấy rồi.
Cái gì cũng không nhìn thấy rồi.
“Tinh Trạch…”
Vân Thi Thi hít sâu một hơi khí lạnh, kìm nén nước mắt, không cho nước mắt chảy ra, lập tức nói, “Tinh Trạch, tạm biệt rồi! Em sẽ kiên cường sống.”
Nói xong, cô được Mộ Nhã Triết nâng đỡ, đi đến bên cạnh quan tài, cầm một bó hoa tươi trong tay, nhẹ nhàng đặt trên quan tài.
Sau khi lễ truy điệu chấm dứt, di thể của Cố Tinh Trạch được đẩy đi hỏa táng.
Biết được kết quả này, nghĩ đến anh ta sắp hóa thành một đám tro cốt, Vân Thi Thi đau lòng sắp hít thở không thông rồi!
Mộ Nhã Triết ở cạnh cô từ đầu đến cuối, cho dù cô không rơi xuống một giọt nước mắt, nhưng mà nhìn ra được, cô khổ sở, khổ sở đến nỗi nước mắt khó có thể chảy ra rồi!
Anh cảm thấy may mắn vì anh ở bên cạnh cô.
Nếu không, anh thật sự sợ cô không qua được cửa ải này.
Sau khi nghi thức hỏa táng kết thúc, Tần Chu thấy trạng thái tinh thần của Vân Thi Thi không tốt, liền dặn Mộ Nhã Triết dìu cô về trước.
Mà khi Mộ Nhã Triết đỡ Vân Thi Thi đi ra sảnh truy điệu, một đám fan nhìn thấy Vân Thi Thi đi tới.
Nhóm fan đều khóc lóc thảm thiết, nhất là âm nhạc trên radio, vô cùng kích thích nước mắt rơi.
Nhưng mà vừa