Cung Kiệt nhẹ nhàng nói, “Chị, cháo đã nóng rồi, em không đun lâu lắm, cho nên không nóng, trực tiếp ăn là được.”
Vân Thi Thi phản ứng kịp, hai tay mò mẫm, mãi đến khi đụng phải bát cháo, nhẹ nhàng nâng lên.
Mộ Nhã Triết lập tức đưa tay cầm lấy bát cháo trong tay cô, muốn đút cho cô.
“Anh đút cho em, có được không?”
“Hả…?”
“Anh đút cho em.”
Vân Thi Thi lập tức phục hồi tinh thần lại, yên lặng nói, “Không cần, em tự mình ăn được.”
Mộ Nhã Triết nhíu mày, “Đôi mắt của em không được tốt.”
Vân Thi Thi hơi cười, lập tức nói, “Đâu có yếu ớt như anh nghĩ vậy… Em chỉ là… Em chỉ là có chút thấy không rõ, khoảng cách gần một chút, vẫn có thể phân biệt được.”
Nói xong, cô một tay bưng bát, một tay cầm thìa, xúc một miếng, để gần môi mình, từ từ thổi, ăn một miếng.
Không hề nóng, rất ấm.
Chỉ là cô không có khẩu vị, thậm chí, vẫn bài xích ăn cơm như trước, nhưng nghĩ đến đứa bé trong bụng, cô cố nén những phản ứng khó chịu, lại ăn một miếng lớn.
Mộ Nhã Triết và Cung Kiệt khẩn trương nhìn cô, cẩn thận hỏi, “Còn có cái gì muốn ăn không?”
Vân Thi Thi mờ mịt mở to mắt, nghe xong, lắc lắc đầu, nói, “Em không có gì đặc biệt muốn ăn.”
Cô ăn gì đó, chỉ vì muốn thai nhi phát triển bình thường.
Bác sĩ nói những chuyện đó, cô đều nghe thấy hết.
Nếu lại không ăn, cô lo lắng ảnh hưởng đến thai nhi trong bụng.
Nhất là lúc bác sĩ nói, nếu tiếp tục duy trì như vậy, ắt sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của thai nhi trong bụng.
Đến lúc đó, có thể sẽ dừng phát triển, trở thành thai chết, cuối cùng, chỉ có thể nạo thai.
Đứa bé đều nhận dinh dưỡng từ cơ thể người mẹ, nếu tiếp tục tiếp, đứa bé của cô e rằng khó mà giữ được.
Nghe đến đó, trái tim cô hầu như lập tức bị bóp chặt!
Lúc trước cô vô tri vô giác, căn bản chưa từng bận tâm đến đứa bé trong bụng, nhưng mà bây giờ nghe thấy vậy, đứa bé trong bụng lại có nguy hiểm,