“Ha ha.”
Vân Thi Thi che miệng cười trộm, “Đã bảo bây giờ đứa bé không nghe được anh nói chuyện rồi mà, anh còn lẩm bẩm, đang làm gì đó?”
“Nhỡ đâu có thể nghe thấy thì sao?” Anh nhíu mày, có vẻ không cho là đúng, nhắc lại lần hai, “Cha và con gái trong lúc đó có cảm ứng với nhau!”
“Dạ, có cảm ứng.”
Cô nói chuyện theo anh.
Mộ Nhã Triết vừa nhẹ nhàng xoa bụng cô, vừa ảo tưởng, “Sinh ra con gái, nếu giống em, sẽ như thế nào nhỉ?”
Tha thứ cho sức tưởng tượng có hạn của anh.
Tưởng tượng đến gương mặt, không phải là thu nhỏ của Vân Thi Thi, mà là gương mặt của Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần chuyển sang mặt cô gái nhỏ, cảm thấy không khỏe mười phần.
Vân Thi Thi nghe xong, lại nói, “Em nghe nói, con gái sẽ giống cha nhiều một chút.”
“Hả? Có cách nói như vậy sao?”
“Đương nhiên! Anh chưa từng nghe sao?”
Vân Thi Thi nghiêm túc nói, “Đều nói con trai giống mẹ, con gái giống cha! Anh xem, bộ dạng Hữu Hữu giống em nhiều hơn nha? Còn nói, là con trai, có vẻ thân với mẹ hơn. Con gái, thì thân với cha hơn!”
Mộ Nhã Triết nhìn mặt cô, cẩn thận nhìn kỹ, gật gật đầu, “Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần đúng là giống em nhiều hơn một chút! Ngũ quan thanh tú, nhất là khuôn mặt.”
Dừng một chút, anh lại vô cùng tự tin nói, “Con gái của anh, sau này lớn lên, nhất định là cô gái xinh đẹp.”
Vân Thi Thi bật cười, “Tự kỷ! Sao anh lại tự kỷ như vậy?”
“Đây là sự thật.” Anh trịnh trọng nói.
“Con gái giống anh? Em không tưởng tượng ra được.”
Trong đầu Vân Thi Thi là một vùng đen tối, không có bức họa nào hiện lên.
Mộ Nhã Triết cũng rơi vào ảo tưởng.
Sức tưởng tượng của anh cũng có chút thiếu thốn, trong đầu, một bé con có khuôn mặt của anh, thấy thế nào, cũng cảm thấy không được khỏe!
Anh đột nhiên bị tưởng tượng của mình dọa cho nhảy dựng.
“Sẽ rất đẹp đi.” Anh có chút chột dạ, cũng không biết con gái kế thừa diện mạo của anh, sẽ có bộ dạng như thế nào.
Vân Thi Thi cẩn thận tưởng