Vân Thi Thi cười: “Cũng chưa được gọi là đại minh tinh gì, chỉ là có tình yêu với sự nghiệp biểu diễn nên mới tiến bước vào nghề này.”
Cảnh Kỳ không khỏi có chút cảm động.
Cô nghe nói, các đại minh tinh chỉ kí hợp đồng với các thương hiệu lớn, cái giá của họ đưa ra cũng rất lớn, trước giờ đều chỉ sống trong ánh đèn flash, giữa tình yêu thương của các fan hâm mộ, hoa tươi và những tràng vỗ tay, thu nhập mỗi năm cũng mấy ngàn vạn, thậm chí có người sẽ giống như Cố Tinh Trạch, thu nhập hàng năm phải đến hàng trăm triệu.
Bởi vậy, những đại minh tinh này đều có phần kiêu ngạo.
Cho nên, lúc mới nhìn thấy Vân Thi Thi, Cảnh Kỳ khó tránh khỏi bất ngờ, tay chân luống cuống, đồng thời, trong lòng cũng cảm thấy tự ti.
Nhưng Vân Thi Thi lại rất hiền dịu, khiến cho cô rất bất ngờ và cảm động.
Cô không kiêu ngạo một chút nào!
Cô không nhận mình là đại minh tinh, cũng không khoe mẽ, mà từ trong thâm tâm vẫn luôn coi mình chỉ là một người bình thường.
“Chị không giống như những ngôi sao khác!”
Cảnh Kỳ cười: “Chị nổi tiếng như thế, nhưng nói chuyện với người khác lại không có chút xa cách nào!”
Nói xong, cô ấy đi tới quan tâm hỏi: “Khi nãy tôi đã định hỏi, đôi mắt của chị… Có phải bị thương không? Tôi thấy chị, hình như… không nhìn rõ?”
Vân Thi Thi bình tĩnh đáp: “Ừm. Mắt tôi bị thương, giờ không nhìn thấy gì cả.”
"... Vậy sao?"
Cảnh Kỳ có chút nghi hoặc, suy nghĩ một chút lại như liên tưởng đến cái gì nên cảm thấy kỳ quái hỏi: “Chị không phải là bạn của Cố Tinh Trạch sao? Như thế… lúc trước anh ấy hiến giác mạc, chị hoàn toàn có thể tiếp nhận giác mạc của anh ấy, tiếng hành phẫu thuật cấy ghép chứ!”
Vân Thi Thi không nói gì.
Cảnh Kỳ giật mình: “Có phải tôi đã xen vào chuyện của người khác rồi không? Thực xin lỗi… Tôi không biết cách nói chuyện! Đôi khi, lời quan tâm người khác do tôi nói ra lại có chút không hay cho lắm, chị đừng để tâm! Chị coi như tôi chưa hỏi gì đi.”
“Không phải…”
Vân