May mà anh có hai trợ thủ đắc lực như vậy.
Nhưng mà Lục Cận Dự và Khương Thân khổ mà không nói ra được.
Lục Cận Dự yên lặng châm chọc nói, không biết, còn tưởng rằng lão đại mang thai mười tháng!
Vân Thi Thi đành phải tâm không cam, tình không nguyện, để anh nắm tay trở về phòng ngủ.
Mộ Nhã Triết ôm cô lên giường, đắp kín chăn cho cô.
Sau khi anh lên giường, Vân Thi Thi đột nhiên xoay người lại, ôm lấy anh.
“Cảm ơn anh.”
“Hả?” Anh có chút bất ngờ nhíu mày.
Lại nghe cô nói, “Ở trong giai đoạn này, có phải em luôn cố tình gây sự hay không?”
Không đợi anh mở miệng, cô lại có chút buồn rầu nói, “Không biết vì sao, trong khoảng thời gian này, tính tình của em càng ngày càng khó khống chế! Chút chuyện nhỏ không chiếm được thỏa mãn, liền cảm thấy nôn nóng, muốn tức giận. Có phải em luôn chọc anh tức giận hay không?”
“Không có!”
Mộ Nhã Triết cười, “Bây giờ vợ đang trong giai đoạn đặc biệt, nhường em nhiều một chút là được.”
“Ý ở ngoài lời, là em cố tình gây sự, anh không chấp nhặt với em sao?” Vân Thi Thi cố ý đùa anh.
Mộ Nhã Triết vừa nghe, còn có thể không hiểu sao, cô đây là cố ý đào hố chờ anh nhảy!
Anh là người thông minh, anh biết rõ, nếu anh nói thẳng thì cô sẽ không hài lòng.
Vì thế, anh hỏi lại, “Cái này sao có thể tính là cố tình gây sự được? Vợ anh dịu dàng hiền lương, anh yêu em còn không kịp nữa là!”
Vân Thi Thi biết anh cố ý dỗ cô, nhưng mà trái tim lại như nếm mật ngọt vậy!
“Được rồi, đừng náo loạn nữa.”
Mộ Nhã Triết ôm cô vào trong ngực, dặn dò, “Đi ngủ sớm một chút.”
Nằm ở trong ngực anh, cô đột nhiên cảm thấy có chút bất an.
“Bây giờ, chính là thời khắc hạnh phúc nhất trong đời em sao? Vì sao em lại cảm thấy có chút bất an?”
Mộ Nhã Triết nhíu mày, có chút không hiểu ý của cô nói.
“Bây giờ em thật sự hạnh phúc, em không biết tương lai sẽ như thế nào, nhưng mà giờ phút này, chắc là thời khắc hạnh phúc nhất của em đi! Hạnh phúc có được, em đều sắp cảm thấy có chút không chân thực…”
“Sẽ không!”
Mộ Nhã Triết nhẹ nhàng sờ