Mạnh Tinh Tuyết yên lặng ngồi trên ghế đợi.
Cô ấy quá nhàn rỗi, liền lấy chiếc giày mới đan được một nửa từ trong túi ra.
Khi mang thai, ở nhà nhàn rỗi không có việc gì làm, cô ấy liền học làm thủ công.
Từ đan áo cho đứa bé, đến giày, cô ấy nghĩ, đứa bé đi đôi giày mình tự đan, nhất định sẽ càng tốt hơn, vì thế muốn tự thân tự lực.
Dù sao, cô ấy cũng không có việc gì làm, bình thường bận rộn với những món đồ thủ công, cũng là thú vui.
Đan được một nửa, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng người phụ nữ nghiến răng nghiến lợi.
“Mạnh Tinh Tuyết?”
Mạnh Tinh Tuyết nghe thấy có người gọi tên mình, quay đầu lại, tầm mắt cùng Tống Ân Nhã không hẹn mà gặp!
Đây gọi là oan gia ngõ hẹp, gặp kẻ thù nơi ngõ hẻm rồi!
Mạnh Tinh Tuyết thật sự không ngờ, Tống Ân Nhã sẽ cùng tới bệnh viện khám thai cùng ngày với cô ấy.
Nhưng mà không giống như cô, Tống Ân Nhã đi cùng Giang Khởi Mộng, Giang Khởi Mộng cũng đi xếp hàng lấy giấy báo cáo, để Tống Ân Nhã ngồi trên ghế đợi.
Tống Ân Nhã vừa nhìn thấy cô ấy, bừng bừng tức giận.
Nghĩ cũng không cần nghĩ, người phụ nữ này tới khám thai, là đi cùng ai!
Nghĩ đến Mạnh Tinh Tuyết được Mộ Yến Thừa chăm sóc tỉ mỉ, cô ta thì sao? Chỉ có thể đi cùng Giang Khởi Mộng đến khám thai, lẻ loi hiu quạnh, trong lòng liền hận!
Cô ta lập tức đứng dậy, đi đến trước mặt Mạnh Tinh Tuyết, ánh mắt tàn nhẫn nhìn bụng hơi lộ ra của cô ấy, híp híp mắt.
Nghe nói, người phụ nữ này mang thai năm tháng rồi!
Từ sau khi Mạnh Tinh Tuyết về thủ đô, không phải cô ta không đi tìm Mạnh Tinh Tuyết, đáng giận chính là, Mộ Yến Thừa che chở cô ấy rất khá, cô ta hỏi thăm thế nào, cũng không biết được cô ấy đi đâu.
Chỉ biết là, Mộ Yến Thừa luôn ở bên cạnh cô ấy, chăm sóc cô ấy, mỗi lúc trời tối, đều ở cùng cô ấy.
Chuyện này, làm cho cô ta cảm thấy rất không công bằng!
Dựa vào cái gì chứ?
Cô ta mới là vị hôn thê của anh ta!
Cho dù không có tình cảm, trong bụng cô ta mang đứa bé của anh ta, chẳng lẽ anh ta làm cha, chỉ hỏi một chút, quan tâm một chút cũng không được sao?
Tống Ân Nhã