Cục diện lúc này trở nên hỗn loạn.
Có lẽ Tống Ân Nhã bị những lời cô ấy nói kích thích, thế cho nên hai mắt cô ta đỏ bừng, vừa túm vừa đánh cô ấy.
Mạnh Tinh Tuyết cũng không ngồi yên, có lẽ xuất phát từ bản năng của người mẹ, cô ấy một tay che chở bụng, một tay kéo tóc Tống Ân Nhã, kéo mạnh.
Hai người đánh nhau.
Người qua đường xung quanh kinh hồn táng đảm nhìn, nhưng đa số đều chỉ xem náo nhiệt, rất nhiều người đều có thai, thấy cuộc chiến này, náo dám tiến lên khuyên can?
Giang Khởi Mộng cầm báo cáo trở về, vừa thấy chỗ ngồi có người đánh nhau, tập trung nhìn vào, một trong số đó đúng là Tống Ân Nhã, sợ tới mức vứt báo cáo trong tay đi, vội vàng xông lên.
“Đừng đánh nhau nữa! Đừng đánh nữa!”
Giang Khởi Mộng không dễ dàng gì mới tách được hai người ra, đưa Tống Ân Nhã sang một bên, vội vàng nói, “Có sao không?”
“Mẹ! Mẹ đừng ngăn cản con! Con phải dạy dỗ con khốn này mới được!”
Tống Ân Nhã nói xong, vừa muốn xông lên trước.
Giang Khởi Mộng sợ cô ta làm mình bị thương, lại kéo cô ta trở về bên người, răn dạy, “Con làm gì thế? Con không nghĩ gì sao, con đã mang thai năm tháng rồi, không giống như trước đây nữa! Cho dù con không nghĩ đến mình, thì cũng nên nghĩ đến đứa bé trong bụng! Con quấy rối như vậy, là vì cái gì đây?”
Tống Ân Nhã quay đầu, vẻ mặt dữ tợn vươn tay ra, đỏ mặt chỉ phía trước, vẻ mặt Mạnh Tinh Tuyết phòng bị, Tống Ân Nhã khóc lóc kể lể, “Mẹ! Cô ta là Mạnh Tinh Tuyết! Cô ta là con khốn đó! Hai tháng này, Mộ Yến Thừa không quan tâm con, đều ở bên cạnh cô ta! Con có thể không tức giận được sao? Vậy mà cô ta còn nói con là kẻ thứ ba! Mẹ, con có thể không tức được sao?”
“Được rồi, cẩn thận một chút, tránh động thai!”
Bà ta vội vàng trấn an cảm xúc của cô ta, nhưng mà đột nhiên phản ứng kịp, có chút kinh ngạc liếc nhìn Mạnh Tinh Tuyết một cái, “Con nói cái gì? Cô ta là Mạnh Tinh Tuyết sao?”
Giang Khởi Mộng quay đầu lại, ánh mắt nhìn chằm chằm Mạnh Tinh Tuyết, ánh