Mộ Yến Thừa nhận hoa, hàng mi anh tuấn cau lại, có chút lạnh nhạt.
Anh ta chậm rãi đi tới cửa, mọi việc thuận lợi, đến khuê phòng của Tống Ân Nhã, anh ta gõ cửa, Tống Ân Nhã ngồi trên giường, áo cưới trắng tinh giống như một đóa hoa bách hợp, cái cổ dài phô ra.
Cô ta cúi đầu, chiếc khăn phủ đầu che lên, nhìn xuyên qua tấm lụa mỏng, cô ta ngước mắt, nhìn thẳng vào anh ta, mỗi người đều mang tâm sự riêng.
Anh ta cưới, là nhận lệnh làm việc.
Mà cô ta gả cho anh ta, cùng là bị dồn vào chân tường mà thôi.
Hai người kết hợp, căn bản là không có bất kỳ tình cảm nào, vì vậy, không giống với những hôn lễ khác, cô dâu chú rể ngọt ngào lãng mạn mà nhìn nhau, mà hai người ánh mắt nhìn nhau như người xa lạ vậy!
Giống như quy trình, Mộ Yến Thừa dắt Tống Ân Nhã tới trước xe hoa, hai người ngồi ghế sau, cắt đứt tất cả ồn ào bên ngoài, Tống Ân Nhã rốt cục lên tiếng: "Tôi vốn cho rằng, hôn lễ ngày hôm nay, anh sẽ không tới!"
Mộ Yến Thừa không nói.
Tống Ân Nhã nhìn thoáng qua anh ta, cười lạnh: "Mộ Yến Thừa, anh không cần phải dùng loại sắc mặt này đối với tôi! Anh cho rằng, tôi nguyện ý gả cho anh sao? Còn chưa có đâu..."
Mộ Yến Thừa quay đầu nhìn cô ta, thâm ý phản bác: "Cô có cảm thấy, vào đúng ngày kết hôn, cô dâu lại bị bỏ rơi giữa đường, sẽ là một chuyện thú vị thế nào?"
Tống Ân Nhã chợt mở to mắt: "Anh dám, anh dám bỏ tôi lại?"
"Tống Ân Nhã, cô biết, tôi ghét nhất là nét mặt đắc chí của kẻ tiểu nhân! Ném cô khỏi xe, còn sợ làm bẩn tay tôi đó!"
Tống Ân Nhã nghe anh ta nhục mạ, thẹn quá hóa giận, cười nhạt nói: "Sau khi kết hôn, anh có bản lĩnh thì đừng chạm tới tôi!"
"Tốt!"
Mộ Yến Thừa khinh miệt nói: "Tôi vừa nghĩ tới vợ của mình, đã từng vì một người đàn ông khác mà đi thụ tinh nhân tạo! Liền cảm thấy như mình vừa nuốt phải 1000 con ruồi vậy!"
Tống Ân Nhã trả lời lại một cách mỉa mai: