Giang Khởi Mộng khóc lóc nhào đến chỗ Tống Ân Nhã, cẩn thận ôm lấy cô ta, nhưng mà vừa mới ôm lấy vai cô ta, chỉ nghe ‘Rắc’ một tiếng, giống như tiếng xương bị gãy, bà ta sợ tới mức ngẩn ra, lại càng không dám làm bậy.
“Xe cứu thương đâu?”
Giang Khởi Mộng kêu lên, “Gọi xe cứu thương đi! Nhanh đưa vào bệnh viện! Nhanh đưa vào bệnh viện!”
Lúc này Mộ Yến Thừa mới phản ứng kịp, vừa định lấy điện thoại ra gọi xe cứu thương, Mộ Lâm Phong lại ngăn lại.
“Chú hai, làm sao vậy ạ?”
“Cháu không cần lo chuyện này! Còn không ngại chưa đủ xui xẻo sao?”
Mộ Lâm Phong oán hận nói xong, lại nói: “Nếu sớm biết rằng Tống Ân Nhã đắc tội Cố Cảnh Liên, sao chú có thể để cho hai đứa kết hôn? Cháu có biết hay không, bây giờ nhà họ Cố, nhà họ Mộ không có khả năng chống đối! Cố Cảnh Liên đó, tâm ngoan thủ lạt, nếu cháu đưa Tống Ân Nhã đến bệnh viện nhà họ Mộ, ngày hôm sau, y theo tính tình của Cố Cảnh Liên đó, e rằng không nói hai lời phá sập bệnh viện cho mà coi!”
Mộ Yến Thừa kinh hãi không thôi, cất điện thoại di động đi.
Mộ Thục Mẫn vẫn còn sợ hãi, trong lòng run sợ hỏi, “Anh hai, anh xem, hôn lễ này…”
“Tất nhiên là không thành rồi!”
Mộ Lâm Phong hừ lạnh một tiếng, “Yến Thừa và Ân Nhã chưa lĩnh chứng, hôn lễ này không thành! Trái lại hôm nay náo loạn như vậy, nhà họ Mộ mất hết mặt mũi rồi.”
“Những camera của phóng viên truyền thông đều bị người của nhà họ Cố đập vỡ rồi.”
Mộ Yến Thừa dừng một chút lại nói, “Đến lúc đó, chúng ta phái vài người đi chào hỏi, bảo bọn họ đừng sáng tác những tin tức hôm nay, coi như không có chuyện gì xảy ra!”
“Cháu cho rằng những tân khách hôm nay, mắt đều không nhìn thấy sao?”
Mộ Lâm Phong thở hổn hển nói, “Đến lúc đó, một truyền mười, mười truyền một trăm, mặt mũi nhà họ Mộ còn đâu?”
Trên mặt Mộ Thục Mẫn cũng là xấu hổ, tức giận trừng mắt nhìn Giang Khởi Mộng một cái, “Hại người ta không ít đâu!”
Giang Khởi Mộng nghe thấy tiếng mắng, quay đầu, liếc mắt nhìn Mộ Thục Mẫn một cái, trong mắt lộ ra tuyệt vọng và hận ý, “Nhị gia, Thục Mẫn, Ân