Cố Cảnh Liên không có kiên nhẫn nhếch môi, lúc này mới đứng dậy, nói với Tiểu Bảo, “Ngoan ngoãn đợi chú.”
“A.”
Tiểu Bảo tò mò nhìn Cố Cảnh Liên và bác Phúc rời đi, trong lòng nghi hoặc, cũng theo đuôi bọn họ đi ra ngoài.
Cố Cảnh Liên và bác Phúc đi tới cửa, lúc này mới phát hiện, ngoài trời mưa to.
Giang Khởi Mộng vẫn không nhúc nhích quỳ gối ở cửa lớn, mưa như trút nước rơi xuống dưới đất, rơi vào người bà ta, quần áo trên người đều ướt đẫm, quần áo mỏng manh dính vào người, càng lúc càng nổi bật bà ta ốm yếu không còn sức sống.
Hai ngày hai đêm không có cảm giác tốt, trên dưới nhà họ Tống xảy ra chuyện như vậy, càng lúc càng làm bà ta tan rã.
Giang Khởi Mộng nghe thấy tiếng bước chân, lập tức ngẩng đầu, vừa thấy Cố Cảnh Liên đến, trên mặt lập tức nở nụ cười nịnh nọt, “Anh Cố, rốt cuộc cậu cũng bằng lòng gặp tôi rồi!”
Cố Cảnh Liên nhìn thấy toàn thân bà ta chật vật, ghét bỏ nhíu mày, lạnh lùng nói, “Bà làm cái gì vậy?”
“Anh Cố, tôi cầu xin cậu! Tha cho nhà họ Tống đi! Tôi không biết rốt cuộc Ân Nhã làm chuyện gì đắc tội cậu! Nhưng mà, nếu Ân Nhã thật sự có chỗ nào đắc tội cậu, con bé còn nhỏ, không hiểu chuyện, tôi thay con bé dập đầu nhận lỗi với cậu! Nhưng mà cầu xin cậu bỏ qua cho nhà họ Tống! Chính Quốc bị thương nặng như vậy, Ân Nhã cũng nửa sống nửa chết, trừng phạt như vậy chẳng lẽ còn chưa đủ sao?”
Mặt Cố Cảnh Liên không chút thay đổi nói, “Không nên nói những chuyện linh tinh này, biến cho ông, nếu không biến, đánh gãy chân của bà.”
Dứt lời, anh ta xoay người muốn rời đi, Giang Khởi Mộng quá sợ hãi, lập tức chạy về phía anh ta, ôm lấy đôi chân thon dài của anh ta không buông tay!
Đôi mắt Cố Cảnh Liên giận dữ, xoay người, giọng nói lạnh lùng, “Buông ra!”
“Anh Cố, tôi cầu xin cậu! Nhà họ Tống đã xong rồi! Nếu đây là trừng phạt, như vậy còn chưa đủ sao? Sao cậu vẫn còn từng bước ép sát nhà họ Tống như vậy, chẳng lẽ muốn ép nhà họ Tống cùng đường mới từ bỏ ý đồ sao?”
Giang Khởi Mộng khóc lớn, giống như bệnh tâm thần khóc ròng