Cố Cảnh Liên nhẫn nhịn, coi như là có kiên nhẫn.
Lần này Tiểu Bảo cẩn thận, cẩn thận rửa sạch miệng vết thương của anh ta, sau đó, lại bôi chút thuốc, mang băng gạc tới để băng bó.
“Được rồi!”
Tiểu Bảo vui mừng khôn xiết.
Cố Cảnh Liên mở to mắt, lại trông thấy tay anh được băng bó vô cùng dày, băng bó xong cậu còn thắt một cái nơ con bướm, có trái tim của thiếu nữ.
Băng bó dày như vậy, làm cho người ta tưởng rằng anh ta bị gãy tay.
Vẻ mặt Cố Cảnh Liên xanh mét, “Đây là cái mà cháu gọi là có nhiều kinh nghiệm sao?”
“Có vấn đề chỗ nào ạ?”
Cố Cảnh Liên lạnh lùng nói, “Chú chỉ rách da, không bị gãy xương.”
“Cháu sợ vết thương chạm vào cái gì đó cứng rắn, ví dụ như góc bàn, sẽ đau đó. Băng bó dày một chút, sẽ không đau nữa.”
Tiểu Bảo cực kỳ tri kỷ giải thích.
Cố Cảnh Liên lại không nói gì.
Bác Phúc vừa đi vào, thấy cánh tay Cố Cảnh Liên được gói giống như bánh chưng, trên mặt nhất thời đủ mọi màu sắc, kìm nén một lúc lâu, cực kỳ không nể mặt cười ha ha.
“Ông chủ, cậu gãy tay à!”
“Không có!”
Cố Cảnh Liên giận quá, “Nếu ông còn cười nữa, cắt lưỡi của ông.”
“Ừm…” Bác Phúc sợ hãi vội vàng che miệng, thu lại nụ cười.
Tiểu Bảo thấy thất bại, khuôn mặt nhỏ nhắn nhiều nếp nhăn, cực kỳ khổ sở hỏi, “Cháu băng bó xấu như vậy sao?”
“Hừ, cháu nói xem.” Cố Cảnh Liên đạp vào mông cậu, “Nhanh đi ngủ đi.”
“Hừ! Chó cắn bánh đậu xanh, không biết người ta tốt bụng!”
Tiểu Bảo vừa lảm nhảm vừa trở về phòng.
Cố Cảnh Liên và bác Phúc liếc nhau một cái, đột nhiên ăn ý hỏi “Bánh đậu xanh là gì?”
Bác Phúc hỏi, “Ông chủ, có cần băng bó lại lần nữa cho cậu không?”
“Không cần!”
Vẻ mặt Cố Cảnh Liên không được tự nhiên nói, “Phiền phức!”
Nói xong, anh ta đứng dậy, cũng trở về phòng.
Bác Phúc ở phía sau cười trộm, ông chủ này, đúng là khẩu thị tâm phi, làm gì mà phiền phức, rõ ràng là không nỡ tháo ra.
Cho dù ghét bỏ, nhưng dù sao cũng do con trai mình băng bó không phải sao!
…
Hôm sau, tin tức được đưa lên, Tống Chính Quốc ngã ngựa, tra ra được không ít tiền mặt có lai lịch không rõ ràng và vàng thỏi ở biệt thự nhà họ Tống,