Lúc Mộ Nhã Triết thay quần áo xong đi vào, thấy cô nằm ở trên giường, vì vùng vẫy quá nhiều, trên mặt vô cùng tiều tụy, tóc tai bù xù, quần áo không chỉnh tề, anh sửng sốt vài giây mới phản ứng kịp, đi đến bên cạnh cô, đau lòng cầm chặt tay cô.
Vân Thi Thi đau đớn kêu tên anh, “Mộ Nhã Triết…”
“Anh ở đây.”
“Chồng à…”
“Anh ở đây.”
“Chồng à, em đau sắp bất tỉnh rồi…”
Mộ Nhã Triết cực kỳ đau lòng, “Cái gì mà bất tỉnh chứ? Vợ của anh vẫn tốt.”
“Em không muốn sinh nữa… Hu hu hu…”
Vân Thi Thi tan vỡ.
Mộ Nhã Triết đau lòng đỏ vành mắt, xoay người kéo y tá nói, “Vợ của tôi nói không sinh rồi! Cô ấy đau đớn không chịu nổi, có biện pháp nào không?”
Y tá nói, “Anh cứ bình tĩnh.”
Sau đó xoay người đi tới, chỉ chốc lát sau, y tá mang đến một quả bóng tròn, là một quả bóng cao bằng nửa người, rất co dãn, giống như quả bóng tập yoga.
Cô ấy nói, “Đỡ vợ anh ngồi trên quả bóng này, khoảng vài lần, như vậy sẽ giúp cửa tử cung mở.”
Mộ Nhã Triết gật gật đầu, đỡ Vân Thi Thi ngồi lên quả bóng, nâng thân thể cô, giữ vững cô.
Đổi lại là trước đây, chuyện như vậy thực quá ngây thơ, anh tuyệt đối sẽ không làm.
Nhưng hôm nay, phàm là những chuyện có thể giúp cô mau chóng thoát khỏi dày vò, cho dù trả giá lớn thế nào, anh cũng đều nguyện ý.
Vân Thi Thi bị đau nhức mãnh liệt giày vò đến chết đi sống lại.
Lúc này đau bụng sinh, lại không giống như trước đây!
Giống như hai đoạn xương của mình bị tách ra, cô đau đớn liều mạng nắm lấy tay Mộ Nhã Triết, một tay giống như móng vuốt mèo vậy, liều mạng cào những thứ cô chạm vào.
Mộ Nhã Triết nhìn bộ dạng cô đau đớn phát điên, lại càng đau lòng sắp hít thở không thông!
Nhất là khi nhìn thấy móng tay cô vì cào mà bị gãy, đâm vào trong thịt, ngực lại càng đau thắt lại.
Anh đột nhiên vươn tay ra nói, “Nếu đau đớn, liền cắn anh, đừng hành hạ mình như vậy!”
Vân Thi Thi ấm ức ôm lấy tay anh, há miệng cắn, lại không nỡ dùng lực.
Mấy y tá