"Ông nội, cháu và cô ấy còn chưa kết hôn." Mộ Nhã Triết nặng nề nói.
"Lời của cháu có ý gì? Chưa kết hôn thì thế nào? Con bé là vợ chưa cưới của cháu, vợ tương lai của cháu! Cháu muốn làm ông tức chết có đúng hay không?" Ông cụ nhà họ Mộ tức giận nói không nên lời, nói đến đó lại nổi giận, ho kịch liệt vài tiếng, mắng: "Cháu cố ý chọc tức ông đúng không!"
"Ông nội..."
Đầu dây bên kia, Mộ Thịnh thở hổn hển mắng to: "Không được phí lời, cho cháu hai mươi phút, lập tức trở về!"
"Tút, tút ——"
Điện thoại bị ngắt.
Vẻ mặt Mộ Nhã Triết trong nháy mắt trở nên u ám lạnh lùng.
...
Khi Vân Thiên Hữu tỉnh lại, đã là buổi chiều, mặt trời chói chang.
Cậu mở mắt ra, lại không biết từ lúc nào, đã đổi phòng bệnh.
Vẫn là phòng bệnh hạng nhất.
Trang trí xa hoa, phong cách trang nhã, bố trí tinh xảo, một phòng bệnh mang không khí tráng lệ.
Phòng tiếp khách, phòng đọc sách, phòng vệ sinh, mọi thứ đầy đủ.
Ánh mắt của cậu nhìn lướt qua, không ngờ nhìn thấy Vân Nghiệp Trình nằm ở trên giường bên cạnh, phát ra tiếng ngáy vừa dày vừa nặng, vẻ mặt mệt mỏi.
Hai ngày hai đêm không chợp mắt, đã vô cùng mệt mỏi.
Tại sao lại là ông ta?
Lông mày Vân Thiên Hữu cau lại, nhưng cũng không chú ý nhiều, không có đánh thức ông.
Cậu cũng không hận thù gì Vân Nghiệp Trình, chẳng qua là cảm thấy người đàn ông này quá mức vô dụng, khiến cho mẹ cậu chịu nhiều oan ức.
Ở trong mắt cậu, người đàn ông nào khiến cho mẹ cậu chịu nhiều uất ức, chính là vô dụng.
Chẳng lẽ không bảo vệ được người khác, còn cần tìm lý do thoái thác?
Đều là viện cớ.
Nhưng nếu mẹ lựa chọn tha thứ, cậu cũng sẽ quên đi.
"Ọc ọc —— "Hữu Hữu sờ bụng, cảm thấy hơi đói, xoay người bước xuống giường, mang dép tới phòng tiếp khách.
Lý Hàn Lâm ngồi ngay ngắn ở trên ghế salon, thấy cậu đi ra, lập tức đứng dậy nói: "Tổng giám đốc Vân..."
"Ừ. Tại sao chú lại đến đây?"
"Ọc ọc..." Nói chưa được nửa câu, cái bụng lại kêu lên.
Lý Hàn Lâm nhìn cậu, trong mắt lộ ra ý cười: "Đói bụng?"
"Ừm." Vân Thiên Hữu quẫn bách dời mắt đi nơi khác, cảm thấy nụ cười này của ông có chút chói mắt: "Chú có mang đồ ăn đến không?"
"Ừm! Biết tổng giám đốc Vân tỉnh lại nhất định sẽ đói bụng, mang theo tiện