Tiểu Nguyệt Dao nhìn thấy cậu, cũng hiểu được mới lạ, hơi trừng lớn mắt một chút, tò mò đánh giá cậu, Hữu Hữu dịu dàng nhìn bé con chăm chú, trong lòng tràn ngập mềm mại.
Đối với vật nhỏ này, cậu mong đợi từ rất lâu, cậu vẫn luôn ảo tưởng nghĩ về em gái, mong đợi thật lâu, đối với Mộ Nhã Triết cũng ký thác kỳ vọng rất cao, cha coi như là không chịu thua kém, không làm cậu đợi quá lâu!
Em gái sinh ra được một thời gian, vì đa số thời gian em bé đều yên lặng ngủ, cho nên cậu ít khi thấy bộ dạng bé con mở to mắt.
Nhất là bộ dạng mở to mắt cười, cậu cực kỳ ít thấy.
Ngẫu nhiên một lần, nghe cha nhắc tới, em gái rất thích cười, lúc cười rộ lên, đôi mắt cong cong, giống như trắng lưỡi liềm vậy, cậu lại càng tò mò, nhưng mà luôn không có cơ hội nhìn thấy.
Cho dù thân thể cậu không tốt, thời gian gần đây cần nghỉ ngơi, không thể chạy nhiều, nhưng mà em gái ở trong bệnh viện, cậu không muốn về nhà.
Mỗi lần lưu luyến không rời về nhà, nằm ở trên giường, trong đầu hiện lên gương mặt non nớt của em gái, trong lòng lại đầy năng lượng, giống như tràn đầy không bỏ thêm gì được!
Có giọng nói không ngừng lặp lại: Hữu Hữu, rốt cuộc thì mày cũng có em gái rồi! Từ nay về sau, mày nhất định phải làm anh trai tốt nhất trên thế giới! Để cho em gái là em gái hạnh phúc nhất trên thế giới!
Lúc Vân Thi Thi mang thai, cậu và Tiểu Dịch Thần viết nhật kí, mỗi ngày mỗi đêm đều trông mong ngóng chờ, chờ mong em gái đến thế giới này.
Lúc Khương Lê tới thăm Vân Thi Thi, còn cố ý đùa cậu nói, “Sau này có em gái, cha và mẹ đều cưng chiều em gái! Không cưng chiều cháu nữa!”
Bây giờ, chính sách mang thai lần hai được mở, mỗi gia đình đều có thể sinh hai con, Khương Lê cũng muốn sinh lần hai, muốn một đứa con trai, gom đủ trai gái song toàn.
Nhưng mà, trong lúc vô tình nói chuyện này với con gái, con gái lại có vẻ cực kỳ bài xích, nói không cần em trai em gái, nếu