Đây xem như là lần chào hỏi chính thức của cậu và Tiểu Nguyệt Dao.
Tiểu Dịch Thần nhìn một màn này mà ngực ấm áp, cậu đi đến bên cạnh Hữu Hữu, cằm nhẹ nhàng để lên vai cậu, yên lặng nhìn bé con mềm mại ở trong lòng Hữu Hữu, bàn tay nhỏ đầy thịt được bé con ngậm trong miệng, khi thì cuộn lại, khi thì vểnh lên thành lan hoa chỉ*.
*: ngón tay xếp thành hình hoa lan.
“Còn có thể làm thành lan hoa chỉ sao?”
Tiểu Dịch Thần nhanh chóng nắm lấy tay của bé con, nói, “Không thể cắn tay nha!”
Sau đó, cậu lấy tay lau sạch nước miếng dính trên tay bé con.
Hoa Cẩm ở một bên nở nụ cười, “Nguyệt Dao đầu thai rất tốt, có hai người anh trai cưng chiều như vậy.”
Tiểu Nguyệt Dao không hiểu, mở miệng y y a a, phun bong bóng, lại đưa đầu ngón tay ngậm vào trong miệng, tròng mắt xoay chuyển lưu loát, tò mò nhìn thế giới xung quanh.
Mộ Nhã Triết nhìn thấy, bị chọc cười, “Bé con lại nhìn gì thế?”
“Chắc là nhìn hai anh trai nhỏ!”
Cung Kiệt cũng đi tới, nói với Hữu Hữu, “Để cậu ôm cho.”
“Không được!”
Hữu Hữu ôm bé cưng, bĩu môi nói, “Không dễ dàng gì em gái mới không khóc, để cho cháu ôm nhiều thêm một lát!”
Cung Kiệt cũng nhíu mày, “Mấy ngày nay cậu cũng chưa được ôm, cậu cũng muốn ôm Tiểu Nguyệt Dao một lát, đưa cho cậu!”
Hữu Hữu xoay người, không cho.
Tiểu Dịch Thần ở bên cạnh nhìn thấy, vui vẻ nói, “Sau này, em gái không cần phải đi nữa, ra cửa, cháu ôm xong thì đến lượt Hữu Hữu ôm, Hữu Hữu ôm xong đến lượt mẹ ôm, còn có cậu và cha tranh nhau muốn ôm nữa! Đôi chân của em gái, không phải dùng để trang trí rồi sao?”
Vân Thi Thi tựa vào giường, cười nói, “Được rồi! Các người đừng náo loạn nữa, bế đứa bé đưa cho mẹ, để mẹ cho em bú sữa!”
Mộ Nhã Triết nghe xong, vội vàng đứng dậy, ôm đứa bé để vào lòng cô, sau đó lại xoay người, ý vị thâm trường quét một vòng, mọi người nhìn thấy ánh mắt của anh, thức thời đi ra ngoài cửa.
Sau khi mọi người đi ra ngoài hết, lúc