“Tiểu Nguyệt Dao à, con biết không? Mẹ không muốn bỏ qua mỗi một khắc trong sinh mệnh của con.”
Hoa Cẩm ngồi ở một bên, nghe cô nói như vậy, tim không khỏi đập nhanh và loạn nhịp hơn.
Anh ta đột nhiên đứng dậy, dặn người giúp việc chăm sóc Vân Thi Thi. Ngay sau đó, anh ta đi đến bên cạnh Mộ Nhã Triết, vỗ vỗ bả vai của anh, chỉ chỉ ngoài cửa, ý bảo có chuyện muốn nói với anh.
Mộ Nhã Triết gật đầu, đứng dậy, đi cùng anh ta ra ngoài cửa.
Hình như sợ Vân Thi Thi nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người, Hoa Cẩm đi đến ban công mới dừng lại, Mộ Nhã Triết đi tới, hỏi anh ta, “Có chuyện gì thế?”
Anh ta hỏi, “Đôi mắt của Thi Thi… Anh có biện pháp gì không, tìm được giác mạc thích hợp chưa?”
Mộ Nhã Triết trông thấy lo âu trong mắt anh ta, nghĩ đến chuyện này, vẫn quấy nhiễu anh rất lâu, anh nói, “Cậu đừng lo lắng.”
“Sao em không lo lắng được chứ? Lâu như vậy không có động tĩnh gì, không tìm được giác mạc thích hợp.”
“Anh đang đợi.”
“Vậy nếu không đợi được thì sao?”
Hoa Cẩm lại càng lo lắng, “Thi Thi muốn nhìn thấy Tiểu Nguyệt Dao, đều là một nguyện vọng xa xỉ! Em nhìn mà đau lòng, hy vọng chị ấy có thể nhanh chóng làm phẫu thuật.”
Mộ Nhã Triết nhíu mày, rơi vào trầm mặc.
Hoa Cẩm thấy anh trầm mặc, còn tưởng rằng anh cũng vì chuyện này mà buồn rầu, nhịn không được nhỏ giọng nói một câu, “Nếu như không đợi được, thật sự không tìm thấy, dùng… Của em…?”
Anh ta mới nói ra, Mộ Nhã Triết lập tức ngẩn người, vô cùng kinh ngạc, “Của cậu?”
“Dạ!”
Hoa Cẩm nặng nề gật đầu, lập tức giải thích, “Anh rể, anh yên tâm, em tình nguyện! Nếu có thể làm cho Thi Thi nhìn thấy, em tình nguyện trả giá bằng giác mạc của em! Hơn nữa, cũng không cần lo lắng em sẽ không nhìn thấy, em hỏi bác sĩ rồi, bác sĩ nói, dù còn lại một giác mạc, cũng có thể thấy được.”
“Không được!”
Mộ Nhã Triết cảm thấy vô cùng hoang đường, không nghĩ tới thằng nhóc này, không chỉ nói ra miệng, còn hỏi qua bác sĩ trước rồi.
Hoa Cẩm lại hỏi lại, “Vì sao lại không được?”
Anh nói, “Chẳng lẽ bác sĩ không nói cho cậu biết, giác mạc của người sống, không thể lấy được