Người đàn ông hít vào một hơi khí lạnh, “Giác mạc sao? Không phải là muốn lấy giác mạc từ mắt người phụ nữ này đấy chứ?”
“Nếu không thì là cái gì? Anh còn thấy cô ta đáng thương sao? Người phụ nữ đê tiện như vậy, tự tạo nghiệt, không thể sống!”
“Chậc chậc!”
“Không được! Anh ta không thể làm như vậy!”
Vân Na đột nhiên sợ hãi tựa vào cạnh tường, trong lúc vô ý nghe được tin tức này, cô ta không thể tin được, Mộ Nhã Triết lại tàn nhẫn như vậy!
“Gì mà không thể làm như vậy? Con đàn bà khốn nạn, đây là do cô thiếu nợ, nên trả! Sớm biết như vậy, sao lúc trước lại làm chuyện đó? Cô nói xem, địa vị của chị cô là cô Mộ cao quý, cô không muốn sống tốt đẹp, muốn tạo nghiệt như vậy làm gì?”
Hô hấp của Vân Na đột nhiên dồn dập, cô ta há miệng thở dốc, nói cái gì cũng không nên lời!
Hóa ra, Mộ Nhã Triết giữ cô ta lại, vừa không xử lý cô ta, cũng không hành hạ cô ta, là vì đôi mắt của cô ta!
Rốt cuộc thì cô ta cũng bừng tỉnh đại ngộ!
Nhưng mà, quyết không thể để như vậy!
Cô ta không sợ đau đớn, mà là không cam lòng!
Dựa vào cái gì?
Dựa vào cái gì mà đối xử với cô ta như vậy?
Chẳng lẽ trời xanh còn ngại chưa hành hạ giày vò cô ta đủ sao?
Đôi mắt của cô ta có thể cho bất luận kẻ nào, nhưng mà tuyệt đối không thể cho Vân Thi Thi!
Cái tên này, làm cô ta hận thấu xương!
Sau khi Mộ Nhã Triết rời đi, Vân Na biết được chuyện này, tâm tình rất lâu không khôi phục được, cô ta không ngừng tranh cãi ầm ĩ, thậm chí không từ thủ đoạn chọc giận những người đàn ông trông coi cô ta, chỉ mong bọn họ có thể tức giận, đánh chết cô ta!
Nhưng mà kích động, khẩn trương qua đi, cô ta đột nhiên nghĩ thông suốt, cũng không ầm ĩ, cảm xúc giống như chết trong đầm nước, không hề gợn sóng.
Cô ta nghĩ thông suốt một chuyện, còn âm thầm chuẩn bị, nên tiến hành như thế nào!
Buổi tối một ngày, vài người nấu cơm, dự định ăn cơm, Vân Na ngồi ở trên giường đột nhiên nói, “Tôi muốn ăn cơm.”
Người đàn ông vừa nghe, cảm thấy ngạc nhiên, người phụ nữ này chưa bao giờ đồng ý ngoan ngoãn ăn