“Chị có biết lúc em biết chị bị mù, có bao nhiêu áy náy hay không? Em cảm thấy, nhất định là do em nói ra những lời xui xẻo, cho nên mới ứng nghiệm! Em cảm thấy, nhất định là ông trời thấy em tìm được người chị như vậy, quá hạnh phúc, cho nên ông trời mới cho em báo ứng, cuối cùng báo ứng lại rơi vào người chị! Cho nên, em nghĩ, nếu ông trời muốn em thực hiện lời hứa…”
Vân Thi Thi mím môi, thấy anh ta đảm bảo mãi, sẽ không vụng trộm làm phẫu thuật, cũng không còn kiên nhẫn mà tức giận nữa.
Cô xoay người, không nhìn thấy anh ta, nhưng vẫn cố gắng mở to hai mắt nhìn, tức giận nói, “Hoa Cẩm, vì sao em lại ngu ngốc như vậy? Em có biết hay không, không nhìn thấy được gì cả có bao nhiêu tuyệt vọng?”
Hoa Cẩm giật mình, gật gật đầu, “Dạ… Em biết.”
“Vậy vì sao em lại ngu ngốc như vậy?”
Hoa Cẩm cười cười, “Bởi vì… Chị là người thân của em, em không tốt với chị, còn có thể tốt với người nào?”
Vân Thi Thi nghe xong, trong lòng ngũ vị tạp trần, cô vốn cho rằng, câu nói đó, anh ta chỉ thuận miệng nói một chút, lại không nghĩ rằng, anh ta thật sự làm như vậy!
Cô mò mẫm cầm tay anh ta, gằn từng chữ nói, “Hoa Cẩm, Tiểu Kiệt nói rồi, nhất định sẽ cố gắng giúp chị tìm được giác mạc thích hợp! Chị tin tưởng em ấy, em cũng tin tưởng em ấy có được không? Đừng làm những chuyện điên rồ!”
“Dạ!”
“Nhất định phải đồng ý với chị, nếu không, chị thật sự không để ý đến em nữa!”
Hoa Cẩm cười gật đầu, mắt rưng rưng.
Chuyện phẫu thuật, tất nhiên cũng không giải quyết được gì rồi!
Chuyện giác mạc, cũng không phải không có tiến triển, mối quan hệ của tập đoàn Cự Phong rộng lớn, điểm này, Mộ thị kém hơn.
Mộ Nhã Triết cũng một mực tìm kiếm, cùng Cung Kiệt phân công nhau hành động.
Kỳ thật, cũng không phải là không có giác mạc, nhưng mà đều không phải là giác mạc ưu tú, Mộ Nhã Triết rất bắt bẻ, người hiến giác mạc phải là người ưu tú.
Đa số đều là phạm nhân tử hình, anh vô cùng tin vào nhân quả, bởi vậy giác mạc của phạm nhân tử hình, anh quyết không