Trong lòng tôi liền cảm thấy an toàn đến lạ!
Tôi đi tới bên giường anh, nhẹ nhàng ngồi chổm xuống, lẳng lặng ghé vào bên giường, nhìn anh, trong lòng liền cảm thấy vô cùng bình tĩnh.
Nhưng mà, tôi cũng chỉ dám nằm như thế, không dám lên giường, sợ kinh động tới anh.
Cũng không biết kiên trì được bao lâu, thẳng tới nửa đêm, Đông Vũ bị tiếng mèo kêu ngoài cửa sổ đánh thức.
Trở mình, dường như nghe thấy tiếng hít thở, lập tức mở mắt ra, nhìn thấy tôi.
"Em..."
Anh có chút kinh ngạc: "Sao em không ở trong phòng mình?"
Tôi vừa nghe, uất ức rơi nước măt, khóc sướt mướt nói: "Trong phòng có ma... em sợ..."
Đông Vũ giật mình.
Ánh trăng chiếu vào, tôi nhìn thấy vẻ dở khóc dở cười trên mặt anh.
"Đứa ngốc, ma ở đâu ra chứ?"
"Em sợ! Em luôn có cảm giác dưới gầm giường có ma, ngoài cửa sổ cũng có ma, ngoài cửa cũng có, giống như vô số ánh mắt nhìn chằm chằm em vậy!"
Đông Vũ nghe tôi nói có chút dở khóc dở cười.
Nhưng mà, anh biết, giải thích những chuyện này với tôi, chỉ càng thêm tốn nước miếng.
Vì vậy, tôi thấy anh cười cười, lập tức lui vào trong giường để chừa ra một chỗ.
Tôi liền sửng sốt.
Anh thấy tôi còn đang lo lắng, nghiền ngẫm hỏi: "Em định ngồi chổm ở đó cả đêm sao?"
"Đương nhiên là không..."
Anh nhẹ tay chỉ vào vị trí trống trên giường, bất đắc dĩ nói: "Đi lên ngủ đi!"
Tôi có chút vui mừng, nhưng cũng có chút ngượng ngùng.
"Nếu như sáng mai mẹ vào gọi, nhìn thấy anh với em ngủ chung một giường, nhất định sẽ lại mắng cho xem!"
Đông Vũ không cho là đúng: "Em nghịch ngợm như vậy, còn sợ bị mắng sao?"
Tôi vừa nghe, liền hiểu ý anh nói, sau đó lập tức bò lên giường.
Đông Vũ đắp chăn cho tôi, oán trách nói: "Mẹ nói không sai, chúng ta đều lớn rồi, không thể ngủ chung một giường nữa!"
"Vì sao?" Tôi cảm thấy khó hiểu: "Giống như trước đây không phải vẫn rất tốt sao?"
Tôi quay đầu lại, thấy sắc mặt của anh là lạ, dường như đang lảng tránh, chỉ là lạnh nhạt nói: "Sáng sớm mai anh đánh thức em sớm một chút, thừa dịp cha mẹ còn chưa