"Không cần!"
Tôi căng thẳng nhìn anh ta, thúc giục, "Anh đi về nhanh đi!"
Tô Kỳ gật gật đầu, hình như muốn nói gì, bỗng nhiên tôi hơi sợ hãi việc anh ta mở miệng, sợ anh ta khiến tôi cảm thấy xấu hổ, căng thẳng ngăn chặn anh ta, "Đi đường cẩn thận."
"Có đi động không?" Anh ta đột nhiên hỏi.
Tôi lắc lắc đầu, nhíu mày, "Anh hỏi tôi có di động không làm gì?"
Di động, đối với chúng tôi thời trung học mà nói, là một món hàng xa xỉ, bình thường những người mang di động đến trường học, đều là con nhà giàu có, chứ nếu không thì phải lên trung học, mới có thể có một chiếc.
Tôi lắc lắc đầu, nói: "Không có."
Tô Kỳ cũng không cố chấp, sảng khoái phất phất tay, đi khỏi.
Tôi xoay người muốn lên lầu, lại thấy trên ghế đá dưới lầu, dưới đèn đường, có bóng của một bóng dáng thon dài.
Tôi tập trung nhìn vào, kinh ngạc một phen.
"Đông Vũ..."
Cũng không biết anh đã ngồi đó bao lâu, đợi bao lâu, vừa nãy Tô Kỳ đưa tôi về, hẳn là anh thấy được, bỗng nhiên tôi thấy hơi chột dạ.
Đông Vũ chậm rãi đứng lên, đi tới chỗ tôi, giữa lông mày, có vài phần tức giận, anh cúi đầu nhìn tôi, lại nhìn thoáng qua túi sách tôi ôm vào trong lòng, trầm giọng hỏi, "Trễ như vậy mới về, em đi đâu vậy?"
"Em..."
Tôi nhìn anh, muốn nói lại thôi, nghĩ nửa ngày, nói dối, "Em đi nhà bạn học để học bổ túc!"
"Bạn học?"
Vẻ mặt Đông Vũ tối tăm, "Vậy thì, sao em lại đi chung với Tô Kỳ?"
"Hả?"
Tôi lại càng hoảng loạn, "Anh, anh đã thấy hết..."
Bình thường, tôi luôn luôn gọi thẳng tên của anh, chỉ có lúc phạm lỗi, chọc anh giận, tôi mới cẩn thận gọi anh là một tiếng anh trai.
"Em có biết không?"
Bỗng nhiên Đông Vũ nói, "Lúc em nói dối, ánh mắt không dám nhìn anh."
Tôi cúi đầu, hơi xấu hổ."Không phải em cố ý muốn gạt anh! Em... em chỉ sợ anh lo lắng mà thôi..."
Tôi thừa nhận, quả thật tôi không biết nói dối, trong đời tôi, lời nói dối trọn vẹn nhất, là từng có một ngày, tôi khóc nói với anh, Đông Vũ, em không thích anh nữa, em buông tay rồi.
Đông Vũ cũng không đành lòng trách hỏi tôi thêm nữa, tôi biết, chỉ cần tôi lộ