Tôi thích anh ta, nhưng tôi không biết, đây có phải là yêu hay không.
Giữa nam và nữ, có phải có một cửa ải hay không?
Quan hệ giữa tôi và Tô Kỳ, dần dần thân mật hơn.
Có lẽ, trong lòng tôi hy vọng có thể có một người, dần dần thay thế Đông Vũ.
Không thể quá ỷ lại vào anh nữa.
Tôi nghĩ, có lẽ thế giới của tôi quá nhỏ, cho nên trong thế giới của tôi, ngoại trừ người nhà, đó là anh, không tiếp xúc với thế giới bên ngoài, bởi vậy tất cả chấp niệm, chỉ liên quan đến anh.
Như vậy, thử chạm đến những người khác xem sao?
…
“Hạ Thuần!”
Mỗi khi tan học, khuôn mặt tươi cười tuấn tú của Tô Kỳ, luôn luôn đúng giờ xuất hiện trước mặt tôi.
Mỗi lần tôi luôn có thói quen đem túi xách bỏ vào xe anh ta, sau đó ngồi xe của anh ta, để anh ta trở về nhà.
Nhưng ngày nào đó, tôi trượt cuộc thi, bị dạy dỗ tâm tình không được tốt, nghĩ đến về nhà không biết nên nói như thế nào, cho nên mặt co mày cáu.
“Ngày mai là thứ bảy, hôm nay không cần phải vội vã về nhà đúng không? Đi chơi với anh đi.”
“Thời gian không còn sớm, em phải về nhà rồi.” Tôi ôm bài thi, nghiêng đầu sang chỗ khác, lạnh lùng đi qua anh ta, đi về nhà.
Tô Kỳ cũng nhận ra được vẻ mặt tôi không đúng, đạp xe đuổi theo, hỏi, “Làm sao vậy? Tâm tình không tốt sao?”
Tôi trừng mắt với anh ta, khóc không ra nước mắt.
Có một số người, trời sinh đã là thiên tài, giống như Đông Vũ và Tô Kỳ vậy, dù đi học không nghe nhiều, lật sách vở một cái, rất nhiều bài học đều có thể không cần thầy dạy cũng biết.
Còn tôi không phải là thiên tài như vậy.
Bởi vậy vài ngày sau là thi tháng, tôi không chịu thua kém đứng trước vài cái tên trong lớp, vinh quang trượt cuộc thi lần ba của năm.
Nhưng mà thật sự đứng trước vài cái tên.
Đếm ngược vài bạn học đều phải thông báo trước toàn lớp, tôi được gió kéo đến bục giảng, cùng những bạn học khác thi trượt phê bình một lần, xám xịt trở lại vị trí của mình, vừa ngượng ngùng vừa lúng túng, thiếu chút nữa còn rơi cả nước mắt.
Bởi vậy ở cửa trường học, lại gặp được khuôn mặt xán lạn của Tô Kỳ, tôi không có tâm tình nói chuyện với anh