Đi ngang qua một chiếc giường bệnh, một nhân viên tóc tai bù xù, giả dạng thành ma trinh nữ đột nhiên kêu la âm âm u u với tôi, tôi sợ tới mức ôm chặt lấy Đông Vũ từ phía sau, la to, chen lách anh đi lên phía trước.
Đông Vũ và Tô Kỳ trái lại lại trấn định, chắc là biết những người này đều là giả, rất khó nhập vào trò chơi, toàn bộ hành trình tôi đều kêu sợ hãi, lúc đi ra cửa, tôi giống như sống sót sau tai nạn, ngã ngồi dưới đất, sau khi phản ứng kịp, vẫn hoảng hồn như cũ, nước mắt vội vàng rơi xuống, khóc rống lên.
Đông Vũ dở khóc dở cười ôm lấy vai tôi, vỗ vỗ lưng, an ủi tôi nói, “Được rồi! Không sợ rồi! Đã không còn ở bên trong nữa, em còn khóc nhè sao? Đúng là không có tiền đồ.”
Anh vừa đau lòng vừa buồn cười, Tô Kỳ ở một bên ngửa tới ngửa lui, chắc là bị bộ dạng tôi sợ hãi khóc lóc nức nở chọc cười.
Một nhân viên mặc đồng phục nữ sinh đi đến, nhỏ nhẹ nói, “Cậu là học sinh trung học sao?”
Tôi ngẩng đầu, thấy cô ấy nhìn đồng phục mặc trên người tôi, hàm chứa nước mắt gật gật đầu.
Cô ấy thấy tôi nước mắt giàn giụa, đưa khăn giấy cho tôi, cười bất đắc dĩ, “Qủy ốc dọa người như vậy sao?”
“Ừ!” Tôi gật đầu liên tục.
Lại nghe cô ấy nói, “Tôi tên là Hàn Tiêu, cũng là học sinh trung học, ban chín năm nhất, cậu thì sao?”
Tôi nghe xong nhất thời quên khóc, kinh ngạc nói, “Cậu cũng học trung học sao?”
Hàn Tiêu, là người bạn thứ nhất trong bến bờ trung học của tôi, cũng là người bạn thân duy nhất.
Sau này mới biết được, quỷ ốc này, là cậu cô ấy đầu tư mở, mà thứ bảy chủ nhật cô ấy sẽ tới nơi này làm thêm ngoài giờ.
Khi đó, vị thành niên làm công cũng không phải là chuyện gì hiếm lạ.
Hơn nữa làm việc cho nhà mình, cũng không có gì cố kỵ.
Từ sau đó, tôi và Hàn Tiêu thành bạn tốt, không có gì giấu nhau, cực kỳ thân mật.
Tan học tôi thường lôi kéo cô ấy đi đến sân bóng rổ của trường, xem Đông Vũ và Tô Kỳ chơi bóng rổ, đánh bóng rổ xong, lại cùng nhau về nhà.
Ghế sau