Tôi thường xuyên ở bên đường đọc tạp chí về những chuyện đáng sợ, giờ phút này, những nội dung đáng sợ lập tức tuôn vào trong đầu tôi, tôi lại càng khẩn trương lo lắng.
Anh nhận thấy được hơi thở của tôi dồn dập, không khỏi nở nụ cười.
“Em sợ tối như vậy sao?”
“Đông Vũ, anh có tin trên thế giới này có quỷ hay không?”
Tôi vừa mới hỏi xong, lại bị tưởng tượng trong đầu mình dọa cho giật mình, trước mắt giống như hiện lên mặt quỷ trắng bệch, sợ tới mức càng không dám nói thêm một chữ!
Đông Vũ cười, “Nếu anh nói với em, anh tin trên thế giới này có quỷ, em có thể càng sợ hãi hơn không?”
Tôi nghe xong, thiếu chút nữa kêu lên sợ hãi, “Anh đừng dọa người khác!”
“Rõ ràng là em tự dọa mình!”
Đông Vũ nói xong, giày vò đầu tôi một phen, “Được rồi, đừng dọa mình nữa, nếu thực sự có quỷ… Anh nhất định bỏ lại em chạy trước.”
Tôi càng luống cuống, khóc không ra nước mắt, “Đừng nói đến chuyện này nữa! Dừng lại dừng lại!”
Anh bị tôi đùa nở nụ cười, không nói nữa.
Chúng tôi đi đến gần phòng âm nhạc, Đông Vũ đến sát gần cửa sổ, cẩn thận kéo cửa sổ thành khe nhỏ, đẩy bức màn ra, tìm tòi bên trong một phen, ánh trăng chiếu vào phòng âm nhạc, trong sáng mỹ lệ.
Anh cẩn thận ngắm nhìn bốn phía xung quanh, vẻ mặt đề phòng, tôi cảnh giác dựa sát vào người anh, không hề chớp mắt nhìn một góc hành lang, cảm giác một giây sau, giống như sẽ có thứ gì đó đột nhiên xuất hiện!
Tôi càng đem thân thể lui thành đống nho nhỏ, cẩn thận kéo ống tay áo của anh, “Anh, anh chắc chắn không thành vấn đề sao?”
“Ừ! Giáo viên kiểm tra tòa nhà này đã về ký túc xá nghỉ ngơi, tòa nhà âm nhạc không có ai.”
Đông Vũ nhỏ giọng nói. Ngay sau đó, anh ra hiệu bằng mắt với tôi, “Em ở ngoài cửa đợi anh một lát, được không? Anh đi vào trong, mở cửa cho em.”
“Đừng đi mà…”
Tôi níu chặt ống tay áo anh, “Chẳng lẽ anh muốn em một mình ở ngoài cửa sao?”
“… Nhìn không ra lá gan của em lại nhỏ như vậy, sao thế, sợ có thứ gì đó đột