Dùng lực rất mạnh, cho nên vẻ mặt anh cũng có chút cứng đờ, anh cảm nhận được rõ ràng đầu ngón tay của tôi run nhè nhẹ, giật mình không thôi.
Lòng bàn tay anh, cũng thấm mồ hôi lạnh, đốt ngón tay trắng bệch.
Tôi luôn do dự mãi, đột nhiên nhìn thẳng anh, lấy hết dũng khí cầu xin, “Anh… Chúng ta luôn luôn ở bên cạnh nhau, có được không?”
Vẻ mặt Đông Vũ ngẩn ra, đôi mắt hiện lên chút kinh ngạc, đôi mắt của anh nhìn đôi mắt tôi một lát, rất nhanh lại cúi đầu không nói một câu.
Tôi thấy anh trầm mặc, giống như có một cái dao đâm vào trái tim tôi, có chút hít thở không thông, “Anh… Em chán ghét anh ở cùng một chỗ với cô gái khác… Em từng tưởng tượng, anh cùng người phụ nữ khác yêu đương, ôm, hẹn hò, hôn môi… Em lại không thể chấp nhận, giống như ngày tận thế vậy! Chúng ta vĩnh viễn ở cùng một chỗ, ai cũng đừng rời đi, giống như hẹn ước trước đây của chúng ta vậy, chúng ta ở cùng một chỗ có được không? Một trăm năm, ở cùng nhau cả đời!”
Ngữ khí của tôi, lộ ra cầu xin hèn mọn, vừa bối rối vừa bất lực.
Trong lòng tôi tràn đầy chờ mong anh sẽ giống như lúc còn nhỏ, dịu dàng ôm tôi vào trong ngực, đồng ý với tôi, “Được, được… Chúng ta vĩnh viễn ở bên cạnh nhau.”
Nhưng mà anh không có nói.
Chỉ run rẩy vươn một tay ra, tách từng ngón tay của tôi ra, khi ngẩng đầu nhìn về phía tôi, trên mặt lộ ra trắng xanh, cùng bất đắc dĩ.
“Ngoan, đừng náo loạn, có được không?”
“Em không có náo loạn! Em hiểu rất rõ, anh nghe không hiểu sao? Nhìn không ra sao?”
Tôi đến gần anh, vội vàng nói, “Em muốn ở bên cạnh anh, anh, không phải chúng ta đã giao hẹn rồi sao?”
“Hạ Thuần, chúng ta là anh em, có một ngày, anh sẽ có cô gái anh yêu, cô ấy sẽ trở thành vợ của anh, ở bên anh cả đời, vĩnh viễn ở bên cạnh anh… Là cô gái đó, không phải em, hiểu không?”
“Em không hiểu!” Trên mặt tôi trong nháy mắt nóng bừng, chất vấn anh, “Vì sao? Vì sao em không thể?”