Tôi chậm rãi đi theo sau, cố gắng để hai người họ không phát hiện ra.
Cho đến khi ra khỏi cổng trường một đoạn khá xa, hai người họ mới có thể thân cận với nhau một chút.
Có đôi lúc, Lâm Lị sẽ cầm lấy tay của anh, nhìn anh tươi cười rạng rỡ, Đông Vũ cũng sẽ ôn nhu nhìn cô ấy, giống như trước đây, anh ấy cũng nhìn tôi như vậy.
Có đôi khi, Đông Vũ sẽ ôm lấy bờ vai của cô ấy, hai người cứ như vậy đùa giỡn, vô tình sẽ có những cử chỉ thân mật.
Tôi lại giống như một kẻ thích bị ngược, cứ nhìn họ thân thiết với nhau như vậy.
Tôi thường nghĩ, Đông Vũ chắc hẳn thường xuyên ôm cô ấy, nắm tay cô ấy cũng từng hôn nhau, có lẽ sau này hai người họ cũng sẽ lên giường với nhau.
Nghĩ tới chuyện này, tôi thật sự có chút mất khống chế, hai người họ thật sự sẽ lên giường với nhau sao?
Thật sự sẽ…… như vậy sao?
Tôi có chút khinh thường suy nghĩ này, như vậy thực sự rất xấu xa, chỉ là, tôi lại không cầm lòng được mà nghĩ đến chuyện này, đến mức đầu đau nhức, đến mức cả trái tim đều cảm thấy rất đau.
Trong khoảng thời gian hẹn hò cùng Tô Kỳ, tôi quả thật cũng vô cùng phối hợp.
Cùng anh đi qua những con đường mà tôi đã từng đi với Đông Vũ, đi đến tiệm kem, rạp chiếu phim, thư viện, hay những nơi trước đây tôi đã từng đến cùng Đông Vũ, giống như là mang hình bóng của người trong tâm trí lên người của Tô Kỳ, nhưng tôi thật sự cảm thấy không công bằng,
Ngay cả tôi cũng không biết, ngoại trừ những cách này ra thì tôi có thể làm thế nào để tiếp nhận người con trai đẹp như ánh mặt trời rực rỡ này.
Tôi cũng không biết, phải làm như thế nào mới có thể cắt đứt tình cảm với Đông Vũ.
Vấn đề này tôi cũng từng hỏi Tô Kỳ.
Tôi hỏi anh ấy, “Tô Kỳ, nếu anh thích một người không nên thích, thì phải làm thế nào mới đúng?”
Anh hỏi lại tôi, “Thế nào gọi là thích người không nên thích?”
“Chính là không nên thích, giữa anh và cô ấy, vĩnh viễn cũng không có khả năng, mãi mãi cũng không thể ở bên nhau.”
“Sao có thể? Anh mới không tin chuyện đó. Chỉ cần anh thích, anh sẽ theo đuổi đến cùng, đến bao giờ có được mới thôi”
“Chuyện đó…… Nếu thật sự không có khả năng để ở bên nhau?”
“Không có khả năng!”
Tôi