Vì thế, bị ép rơi vào đường cùng, Vân Thi Thi đành phải hút sữa ra bình, cất giữ trước, bỏ vào trong ngăn lạnh để bảo vệ.
Như vậy cũng là chuyện tốt!
Dù sao lúc Tiểu Nguyệt Dao bú sữa, thường sẽ làm đau cô, dùng máy hút sữa hút sữa ra, trái lại còn dễ chịu hơn một chút.
Vì thế, dần dần, Tiểu Nguyệt Dao bắt đầu dùng bình sữa uống sữa.
Mộ Nhã Triết ôm Nguyệt Dao đi đến ghế sofa, cúi đầu, nhìn bé con bú sữa, Tiểu Nguyệt Dao vừa mới khóc, đôi mắt đỏ đỏ, giống như bôi son, khóe mắt hàm chứa nước mắt, ôm bình sữa, giống như dạo chơi trên sa mạc mấy ngày mấy đêm, rốt cuộc cũng chạm vào được ao nước, giống như đói uống từng ngụm từng ngụm!
Đúng là con mèo ham ăn!
Mộ Nhã Triết nhẹ nhàng vuốt chóp mũi của bé con, trong lòng giống như được nhét thêm vào thứ gì đó tràn đầy!
Vừa uống sữa, bé con vừa trợn tròn mắt nhìn anh, thấy anh dịu dàng nhìn mình, Tiểu Nguyệt Dao hàm chứa nước mắt, nở nụ cười!
Nụ cười này, toàn bộ thế giới đều sáng ngời rực rỡ!
Nhất là khóe mắt rưng rưng, lúc đôi mắt còn hồng hồng, cười rộ lên, lại có cảm giác trăm vẻ đẹp phát sinh!
Bé con còn là đứa trẻ con đó!
Có thể cười đẹp như vậy sao?
Đôi mắt này, trái lại tăng thêm không ít!
Trắng đen rõ ràng, tròn tròn, to to, dựa vào đường nét hình dáng, đoán trước được, sau này đôi mắt cực kỳ giống mẹ, cực kỳ hút hồn người khác!
Ôm đứa nhóc vào ngực, trong lòng Mộ Nhã Triết lại có cảm giác thành tựu!
Cảm giác thành tựu như vậy, tuyệt đối không thể so sánh với mấy đơn đặt hàng hàng tỉ.
Lúc ôm bé con, anh liền cảm thấy, anh giống như có được toàn bộ thế giới!
Đây chắc là cảm thụ của người làm cha!
Mộ Nhã Triết có một loại kích thích, muốn đem toàn bộ những thứ tốt đẹp nhất trên thế giới này tặng cho bé con!
Trước đây, về mặt sự nghiệp anh luôn luôn ngoan độc, hoàn toàn dựa vào dã tâm cùng với vận mệnh đấu tranh, xuất sắc bước từng bước trong gia tộc cá lớn nuốt cá bé.
Nhưng mà hiện giờ, về mặt sự nghiệp anh ngoan độc, cũng vì một mục