Nhìn thấy sự mong đợi trong mắt bà, nhưng tôi chỉ cười ảm đạm, "Tôi chưa từng muốn quay về. Ở Mĩ rất tốt, một mình, thanh tĩnh, không có gì hỗn loạn. Với lại, tôi tìm việc ở Mĩ, sau khi tìm được việc, sẽ định cư lại luôn."
"Con xem, con một mình, không thấy quạnh quẽ sao?"
"Đã quen quạnh quẽ, lập tức náo nhiệt, mới có thể cảm thấy không quen."
Bỗng nhiên mẹ không còn lời nào để nói, bà đưa lưng về phía tôi, bỗng nhiên thở dài một tiếng, "Trở về đi! Hạ Thuần!"
Bỗng nhiên tôi cười cười, "Mẹ, mẹ đã quên, nước Mĩ mới có nhà của tôi."
Tôi thấy sắc mặt bà thay đổi, lại tươi cười, oán trách, "Con bé này... Nói cái gì vậy? Ai nha, không nói việc này nữa, đi vào đi!"
Tôi nhìn thấy bà vụng trộm lau nước mắt, rồi mới mở cửa, tôi đứng ở cửa, đánh giá bên trong một lúc, mới chậm rãi đi vào.
Mẹ vào cửa thì hô, "Ông xã à, con gái về nè!"
Chỉ chốc lát sau, một người đi ra từ trong phòng bếp.
Là cha, nhưng mà, xem ra, có phần già nua.
Nhìn thấy ông, tôi chỉ cảm khái, năm tháng không tha cho ai, cũng không còn cảm giác gì nữa.
Tôi nhàn nhạt cười, "Cha."
"Hạ Thuần! Đã về rồi!"
Cha cười hề hề, vừa cười rộ lên, nếp nhăn thật sâu hiện lên khóe mắt, mái tóc đen ngày xưa, lặng yên không tiếng động đã chuyển bạc.
Tôi chỉ gật gật đầu, trực tiếp vào phòng, không hàn huyên gì.
Đại khái là cũng hiểu được tôi lạnh lùng như người ngoài cuộc, ở trong cái nhà nay, tôi giống như một người khách.
Mẹ bảo tôi ngồi trên ghế sofa, sau đó bỗng nhiên lại hỏi, "Muốn đi vào trong phòng con nhìn xem không?"
"Phòng con?"
Tôi cảm thấy lời nói đùa này thật vui.
Căn nhà này, tôi chưa từng ở một ngày, sao lại có phòng tôi.
"Lúc chuyển đến, Đông Vũ giữ cho con. Thằng bé nói, nếu không có phòng của con, thì cái nhà này, không giống nhà nữa."
Tôi nghe thấy tên Đông Vũ, cũng chỉ gật gật đầu.
Bà dẫn tôi vào phòng, cho dù trong lúc thăm phòng, tôi tưởng tượng rất nhiều, nhưng nhìn thấy bối cảnh trong phòng, tôi vẫn hoảng sợ.
Bố