Đông Vũ bỗng bật cười, một nụ cười nhẹ như lông vũ, lại xen lẫn tiếng thở dài.
"Em... không muốn gặp anh sao?"
Tôi vẫn không nhúc nhích, ngước mắt, anh mắt lần thứ hai rơi vào trên cửa, nhưng dù làm thế nào, vẫn không có đủ dũng khí để mở cửa ra.
Tám năm rồi.
Đông Vũ, chúng ta tám năm không gặp, em vẫn bị vây trong thế giới của anh, chưa bao giờ chạy thoát được.
Em làm sao để đối mặt với anh đây?
Đối mặt với hạnh phúc của anh, sau đó, nhìn anh nắm tay cô gái khác, đi vào lễ đường, đối mặt với cha xứ, hứa hẹn trung thành.
Thời gian tôi hư hại không chỉ là thanh xuân, còn là cả tuổi thơ mãnh liệt.
Tôi rất khó tưởng tượng, đã từng ôm anh như thế nào, hôn anh, muốn anh yêu tôi, thậm chí không tiếc lời chất vấn anh, nếu như tôi rút bỏ toàn bộ máu trên người, có phải sẽ phá vỡ được ràng buộc của chúng tôi.
Hoang đường, nực cười.
Ngây thơ!
Nhớ lại, vẫn không ngừng thổn thức.
Hôm nay, người tôi yêu sâu đậm đứng ngoài cửa, tôi không có cách nào để có đủ dũng khí, mở cửa đón anh, nắm tay anh, mỉm cười như hoa mà nói: "Anh, em đã trở về! Tám năm không gặp, anh có khỏe không?"
"Chúc mừng anh, đã sắp kết hôn rồi! Em nhất định cũng phải cố gắng đi thôi!"
Như vậy phải không?
Nhất định phải tàn nhẫn như vậy sao?
Mỉm cười đáp lại, đó mới chính là chuyện tàn nhẫn nhất!
Tôi muốn hỏi nhất, Đông Vũ, anh thực sự yêu cô ấy sao?
Cô gái kia gọi là An Ninh.
Cô ấy chính là người trong miệng anh từng nói, sẽ có một ngày, anh sẽ gặp được người, quen biết với cô ấy, hiểu nhau, sau đó yêu nhau, muốn ở bên nhau cả đời?
Tôi ngồi yên trên giường, lẳng lặng không lên tiếng.
Ngoài cửa, truyền đến giọng nói của mẹ, "Đông Vũ, Hạ Thuần vừa ở xa về, còn có chút lạ lẫm! Hơn nữa, đường sá xa xôi, nhất định là mệt rồi, con để nó nghỉ ngơi một chút, buổi tối rồi gặp cũng không muộn!"
Tôi nghe thấy tiếng thở dài của Đông Vũ.
"Vâng!"
Tiếng bước chân của hai người rời đi.
Tôi đứng dậy, đi tới cửa, mở ra một kẽ hở, xuyên thấu qua khe cửa, liền thấy bóng lưng chật vật của anh, nhìn thoáng qua, thấy