Sau khi sinh con gái, cô liền hoàn toàn biến thành một con sâu non rồi, chỉ lo ngủ ngon là được.
Mọi việc đều do một tay người đàn ông này làm, cô một thân nhàn hạ, cảm thấy không có chuyện gì để làm.
Hữu Hữu nói: "Mẹ, mẹ cũng nên như những người vợ khác, không có việc gì liền đi shopping mua sắm, mẹ suốt ngày ở nhà, không thấy nhàm chán sao?"
"Mẹ không thích mấy thứ như son phấn, kiểu như họ..."
Vân Thi Thi lại nói: "Ở trong nhà nhàn hạ vẫn tốt hơn nha!"
Lục Cận Dự cùng Khương Thân không dám ở lâu, bọn họ lần này trốn ra ngoài, chính là trốn người đàn ông nào đó, nếu để cho Mộ Nhã Triết biết, bọn họ lợi dụng thời gian nghỉ trưa chạy tới đây, lén lút ôm con gái bảo bối của anh, nhất định là sẽ phát nộ rồi!
Mắt thấy sắp tới lúc phải đi làm, vì vậy, bọn họ nhanh chóng chào tạm biệt, trở về công ty.
Thời gian chạng vạng tối, Mộ Nhã Triết tan tầm về nhà, Vân Thi Thi vui mừng chạy ra cổng đón anh, anh vội vã hôn má cô một cái, rồi không kịp chờ đợi chạy tới phòng của con gái!
Vân Thi Thi đứng tại chỗ, có chút trơ trọi.
Xoay người, đã thấy người nào đó mừng rỡ chạy tới trước giường con gái, khẽ cong lưng, vội vàng ôm tiểu công chúa vào ngực, cũng không nhìn một chút, cô bé lúc này còn đang ngủ say, anh lại bất chấp, một ngày không gặp, anh đã nhớ lắm rồi!
Cũng không biết vì sao, cả ngày đi làm, lúc rảnh rỗi nhớ đến khuôn mặt trắng nõn kia của con gái, tim anh dường như lại được nạp thêm, năng lượng tràn đầy.
Đại khái chính là cảm thấy hạnh phúc!
Lời này ngược lại không phải là anh bất công cỡ nào, bởi vì công chúa nhỏ mà quên đi ba mẹ con, chỉ là, Hữu Hữu nhà anh không có ỷ lại như vậy!
Mà Tiểu Dịch Thần thì sao, có lẽ là tử nhỏ anh quá mức nghiêm khắc với đứa con trai này rồi, thế cho nên cậu đối với