Cuối cùng Lục Cận Dự đạt được ước muốn mà ôm lấy Tiểu Nguyệt Dao, tư thế anh ta ôm ấp trẻ con, cho dù có phần ngây ngô, nhưng vẫn xem như đạt tiêu chuẩn.
Lần trước sở dĩ Tiểu Nguyệt Dao khóc rống không ngừng, trừ bỏ không quen, đại để là vì tư thế anh ta ôm bé, không quá đúng, sau khi trở về, anh đi theo bên người của người làm mẹ học tập một phen, sau khi học xong phải ôm trẻ con như thế nào, mới xem như có phần tin tưởng!
Anh ta bé rất cẩn thận, công chúa nhỏ cũng miễn cưỡng cho chút mặt mũi, cũng không khóc rống không ngừng như lần trước, mà là tò mò mở mắt thật to, nhìn anh ta, như đang đánh giá vậy!
Chỉ là, không bế được bao lâu, hình như bị công chúa nhỏ ghét bỏ rồi!
Chỉ thấy Tiểu Nguyệt Dao bỗng nhiên nhìn về phía Mộ Nhã Triết, vươn hai cánh tay mũm mĩm ra, muốn được ôm!
Thấy hành động này, trong lòng Mộ Nhã Triết miễn bàn thỏa mãn biết bao nhiêu!
Xem đi!
Trẻ con quen người!
Như vậy thật tốt!
Anh thích con anh chỉ thích ah, không thích những người khác, như vậy, người khác cũng đừng hòng ngấp nghé con cưng của anh!
Mộ Nhã Triết nói, "Nguyệt Dao không cậu ôm, đưa cho tôi."
Anh nói như vậy, Lục Cận Dự còn có chút không bằng lòng, vẻ mặt đau khổ, có chút ấm ức, nhưng Tiểu Nguyệt Dao vùng vẫy quá mạnh, cẳng chân giẫm đạp tới giẫm đạp lui, như vô cùng ghét bỏ anh, Lục Cận Dự cũng sợ xảy ra sơ xuất, cho dù không cam lòng, cũng chỉ có thể mặc cho Mộ Nhã Triết ôm công chúa nhỏ đi!
Đương nhiên, một nhà năm người nói muốn đi công viên tản bộ, một người nào đấy mặt dày mày dạn muốn đi theo, một lòng mong chờ, khi nào thì Mộ Nhã Triết ôm bé mệt mỏi, anh ta sẽ có cớ, thay anh ôm ấp một hồi!
Nhưng mà anh ta cũng không ngẫm lại, Mộ Nhã Triết vô cùng khỏe mạnh, cho dù là ôm công chúa nhỏ lặn lội đường xa mấy giờ, cánh tay cũng sẽ không thấy mỏi chút nào!
Ôm Tiểu Nguyệt Dao vào trong lòng, trong lòng được lấp đầy, anh không nỡ thẻ xuống, sao có thể cảm thấy mệt?
Bởi vậy, đi dạo trọn vẹn một giờ, Lục Cận Dự từ đầu đến cuối chỉ có thể ở