"Nấc!"
Tiếng nấc thật là mềm mại đáng yêu, Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần lấy làm vui vẻ!
Ai nha, sao em gái lại đáng yêu như vậy chứ!?
Quả thực khiến người ta yêu thích không buông tay mà!
Hữu Hữu muốn ôm em, nhưng lúc này, ánh mặt trời đã lên cao, Vân Thi Thi lo lắng Tiểu Nguyệt Dao bị phơi nắng, vì thế thúc giục, "Đặt Nguyệt Dao vào xe nôi ngủ đi!"
Mộ Nhã Triết còn thấy không nỡ, nhưng thấy ánh mặt trời quả thật chói chang, lúc này mới lưu luyến không rời thả bé con vào xe nôi, đẩy xe nôi, đi về cảnh kế tiếp.
"Mẹ, mẹ còn nhớ không!?"
Đi ngang qua con đường hạnh phúc, nhìn quầy hàng trò chơi, Hữu Hữu kích động nói, "Trước kia mẹ ở chỗ này, thắng một món đồ chơi cho con!"
Vân Thi Thi thấy, nghĩ tới cái gì, "Phốc xuy" cười, "Nhớ rõ rồi! Trước kia, con nói con muốn chơi, kết quả chơi ném rổ, làm thế nào cũng không ném vào được!"
Mặt Hữu Hữu lập tức đỏ lên, không cam lòng nói, "Đó là trạng thái không tốt thôi! Bây giờ con mà chơi ném rổ chắc chắn có tiến bộ!"
Nói xong, cậu kéo Tiểu Dịch Thần đi tới trước máy ném rổ, đưa thẻ VIP ra, lấy trái bóng màu lam tới, không phục bắt đầu ném.
Vân Thi Thi và Mộ Nhã Triết đi qua, đứng bên ngoài vây xem.
Hữu Hữu cố gắng ném bóng, đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, vô cùng ra sức, chỉ là, muốn nói tiến bộ, cũng không phải không có, là trước đây chỉ có thể vào một bóng, giờ có thể đi vào hai bóng, tiến bộ nhỏ bé như vậy, thực là không đáng nhắc tới.
Mới đi nửa phút, thể lực của cậu theo không kịp, độ chính xác lại giảm xuống không ít, đến lúc sau cùng, chỉ miễn cưỡng được 500 điểm, nhận được một phần thưởng kỷ niệm!
Hữu Hữu ủ rũ rời khỏi máy ném rổ, Tiểu Dịch Thần lại đi tới, nói với cậu, "Hữu Hữu, anh thắng phần thưởng về cho em!"
Cậu cũng đưa thẻ VIP ra, rất nhanh, bắt đầu.
Cậu cầm bóng lên, trong mắt dấy lên ngọn lửa hừng hực!
"Xôn xao - - "
"Xôn xao - - "
"Xôn xao - - "
...
Liên tục mười quả, Bách Phát Bách Trúng!
Thể lực Tiểu Dịch Thần rất tốt, cộng thêm tế bào vận