Đứa bé trai giật mình, ngẩng đầu, vô cùng kinh ngạc nhìn về phía người phụ nữ dịu dàng trước mắt.
Mẹ đứa trẻ nhìn thấy, trong lòng như có trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
"Cảm ơn! Cám ơn bà Mộ!"
"Mẹ, mẹ để ý đến bọn họ làm chi?" Hữu Hữu không vui nói, "Đừng để ý đến bọn họ!"
Vân Thi Thi nói, "Các người về đi."
"Nhưng mà..."
Trương Vạn Tam vẫn chần chờ nhìn Mộ Nhã Triết, muốn nói lại thôi.
Vân Thi Thi hiểu rõ tâm sự của ông ta, nhàn nhạt nói, "Có câu nói là, bà con xa không bằng láng giềng gần. Chuyện này tôi cho qua, chỉ hi vọng sau này, hãy dạy dỗ tốt con của ông, trẻ con thì không thể cưng chiều, sẽ hư."
"Vâng! Vâng! Tôi nhất định sẽ dạy dỗ thằng nhỏ thật tốt, sau này, tuyệt đối không cho thằng bé không biết phải trái, khi dễ bạn học như vậy!"
Trương Vạn Tam dắt vợ và con về.
Hữu Hữu nhìn theo bóng lưng bọn họ, hơi tức giận nói, "Mẹ, vì sao mẹ sẽ lại dịu dàng với bọn họ như vậy?"
Bỗng nhiên Vân Thi Thi ngồi xổm xuống trước mặt cậu, bình tĩnh nói, "Hữu Hữu, con có biết không? Để lại một tấc đường sống cho người khác, cũng để lại một tấc đường sống cho bản thân mình."
Hữu Hữu cái hiểu cái không.
Từ sau chuyện của Vân Na, Cố Tinh Trạch rời khỏi thế gian, đến lần thứ hai khôi phục thị lực, có thể nhìn thấy thế giới này, suy nghĩ của Vân Thi Thi đã xảy ra thay đổi rất lớn.
Cô bắt đầu tin tưởng nhân quả, tin tưởng làm việc thiện, sẽ được quả ngọt, làm việc thì phải tìm chỗ khoan dung mà độ lượng.
"Có đôi khi, không cần phải ép người ta vào đường cùng, dù sao cũng không phải thù oán sâu nặng. Có đôi khi, nếu ép người vào đường cùng, không ai biết người kia làm gì trong lúc tuyệt vọng. Hữu Hữu, con biết không? Giờ mẹ rất tim vào nhân quả! Mẹ nghĩ, trong cách đối nhân xử thế, nên dĩ hòa vi quý. Cũng hi vọng những việc mẹ, có thể tích đức cho các con!"
"Mẹ đừng sợ, có cha và Hữu Hữu bảo vệ mẹ mà."
Vân Thi Thi lại nói, "So với để cho Hữu Hữu bảo vệ, mẹ cũng rất muốn bảo vệ cả nhà, không cho bất kì ai tổn