“Dạ!”
Hữu Hữu nghe lời ôm Nguyệt Dao vào trong phòng, lúc cậu đi ra, đi đến bên Vân Thi Thi ngồi xuống, tò mò hỏi, “Mẹ, sắp đến hôn lễ rồi, mẹ có khẩn trương không?”
Vân Thi Thi nghe vậy, tim đập nhanh và loạn nhịp vài giây, hơi gật gật đầu, đỏ mặt nói, “Nói không khẩn trương, là giả. Đương nhiên là khẩn trương rồi!”
Cô cũng không rõ vì sao lại có cảm xúc khẩn trương, tóm lại, là cảm giác khẩn trương.
Hữu Hữu che miệng cười trộm, “Có phải cha cũng cực kỳ khẩn trương hay không?”
“Gần đây hình như cha vì hôn lễ mà bận trước bận sau.” Tiểu Dịch Thần nói thầm, “Có đôi khi cả cơm tối cũng không kịp về ăn.”
“Cha bận rộn sắp xếp hội trường, em nói với cha rồi, nói hội trường sẽ có người sắp xếp, cha cũng không nghe, nói cái gì mà hôn lễ của mình, muốn mình tự thân tự lực.”
“Ngày hôm qua anh đi cùng cha nhìn phòng tân hôn, trang trí rất đẹp nha!”
Phòng tân hôn bố trí ở Vân Sơn Thi Ý, cho nên lúc đón dâu, muốn đón cô đến Vân Sơn Thi Ý, sau đó lại đến sơn trang nghỉ ngơi ở Vân Sơn Thi Ý cử hành hôn lễ.
Mãi đến buổi tối một ngày trước hôn lễ, Mộ Nhã Triết dựa theo hôn lễ truyền thống, đi đến phòng tân hôn.
Buổi tối, Vân Thi Thi khẩn trương không ngủ được, sáng sớm ngày mai là phải thức dậy, rửa mặt trang điểm, nhưng mà mãi đến mười hai giờ, cô vẫn không thể chợp mắt, lo lắng hôn lễ ngày mai, xảy ra chuyện rắc rối gì.
Cô không biết Mộ Nhã Triết ngủ chưa, vì thế gửi tin nhắn, “Chồng à, anh ngủ chưa?”
Chỉ vài giây, Mộ Nhã Triết trả lời lại: “Còn chưa ngủ. Em chưa ngủ sao?”
Vân Thi Thi mím môi, gọi điện thoại cho anh.
Mộ Nhã Triết nhận máy, hỏi cô sao còn chưa ngủ, Vân Thi Thi không vui nói, “Khẩn trương ngủ không được!”
“Sao lại khẩn trương?”
“Anh không khẩn trương sao?”
“Nhắm mắt lại, không nên suy nghĩ linh tinh, lập tức có thể ngủ thiếp đi.”
“Nhưng mà…”
Vân Thi Thi do dự nói, “Em khẩn trương không biết hôn lễ ngày mai có thuận lợi hay không.”
Đầu bên kia, người đàn ông nghe xong lại bật cười, “Nếu