Cung Thiếu Ảnh thật sự đánh giá cô, ánh mắt nhìn mặt của cô, dọc theo khuôn mặt của cô xuống dưới, cái mũi cao cao, quả thực giống như khắc cùng một khuôn với Mộ Khuynh Thành.
Đôi môi như hồng đào, kiều mỵ động lòng người, giống như trong trí nhớ, bà đứng trên sân khấu, cầm microphone, hát lên bài tình ca, phong tình vạn chủng.
Rất giống…
Thực sự giống!
Dung mạo của cô, giống hệt bộ dạng người phụ nữ trong trí nhớ, dần dần trùng khớp.
Càng đánh giá, tay Cung Thiếu Ảnh càng run rẩy lợi hại hơn, ông ta ngẩng đầu theo bản năng, muốn chạm vào, nhưng lại ẩn giấu chút khiếp sợ, lo lắng đây chỉ là cảnh tượng huyền ảo mà thôi.
“Thi Thi.”
Ông ta gọi tên cô, đây là tên con gái ông ta!
Người phụ nữ đứng trước mặt ông ta, là con gái ông ta mắc nợ mười mấy năm…
Là con gái mà người phụ nữ đó sinh cho ông ta…
Cung Thiếu Ảnh cảm thấy cực kỳ đau lòng.
Hồi ức vốn giăng đầy bụi ở trong lòng, giống như phá kén, từng màn giống như đèn kéo quân hiện ra trước mặt ông ta…
…
Lần đầu tiên gặp Mộ Khuynh Thành là trong một yến hội.
Khi đó ông ta còn trẻ tuổi tao nhã, lúc đó mới hai mươi tuổi, đúng là tuổi trẻ khí thịnh, ông ta cũng từng phong lưu, từng có không ít phụ nữ, xuất thân từ nhà vận chuyển đường biển, vào nam ra bắc, gặp rất nhiều việc đời, trái tim cũng dần dần mở rộng!
Sở dĩ đến thủ đô, là vì ông ta làm người thừa kế, đi theo cha đến thủ đô tham gia nhóm buôn bán một lần, tối đó, có một yến hội, cha để cho ông ta tham gia.
Trong yến hội, ông ta nhìn thấy bà.
Mộ Khuynh Thành mặc lễ phục xinh đẹp, cho dù phong cách thập niên 90, nhưng mà do bà mặc, lại khó nén tao nhã độc nhất vô nhị.
Ánh mắt của ông ta và bà không hẹn mà gặp, rốt cuộc không thể tách rời!
Từ nhỏ Cung Thiếu Ảnh đã tiếp thu giáo dục phương Tây, tư tưởng rộng mở, khác với những người đàn ông Châu Á, ông ta nhận thức đó là bà, liền đi đến chỗ bà, mời bà cùng nhảy một bài.
Mới đầu, Mộ Khuynh Thành chấp