“Được, được lắm!”
Vẻ mặt Cung Thiếu Ảnh lộ ra âm u, ánh mắt sâu thẳm nhìn lướt qua Cung Kiệt, lạnh lùng nói, “Đây là chuyện con gạt cha, mục đích nhiều lần con lui tới nước Z sao?”
“Cha à…”
“Câm miệng!”
Cung Thiếu Ảnh nổi trận lôi đình, khí tràng kinh người, hội trường to như vậy, càng yên lặng hơn.
Cung Kiệt chột dạ cúi đầu, đứng ở một bên, yên lặng không tiếng động.
Đối với Cung Thiếu Ảnh, anh luôn luôn kính sợ.
Người đàn ông này, là cha của anh, là người sáng lập tập đoàn Cự Phong, cho dù bình thường đối với người con trai như anh dịu dàng, nhưng mà một khi tức giận, tuyệt đối phẫn nộ như con sư tử đực!
Bất luận kẻ nào cũng không dám đối nghịch.
Cho dù anh kiêu ngạo, cũng sẽ không làm trái ý của cha.
Vân Thi Thi thấy Cung Thiếu Ảnh quát Cung Kiệt, còn trước mặt nhiều người như vậy, trong lòng lại càng không vui, “Vị tiên sinh này, đây là hôn lễ của tôi, nếu ông mang theo chúc phúc mà đến, như vậy mời ông ngồi xuống, chứng kiến hạnh phúc của tôi! Nếu ông mang theo địch ý mà đến, như vậy mời ông rời khỏi nơi này, đi ra cánh cửa, tôi - - không chào đón ông!”
Bốn chữ cuối cùng, hầu như là gằn từng chữ!
Cung Thiếu Ảnh giật mình, cho dù ông ta tức giận đến mức nào, nhưng chỉ riêng đứng trước mặt cô, ông ta chỉ có lúng túng!
Vị tiên sinh này sao?
Nghe xưng hô của cô xem, có bao nhiêu xa lạ!
Chỉ là không quen như vậy cũng không phải là không có đạo lý, dù sao hai mươi mấy năm, từ khi cô sinh ra, cha con chưa từng gặp mặt, ông ta chưa từng gặp cô, cô cũng chưa từng gặp ông ta, cảm thấy xa lạ cũng không thể tránh được!
Nhưng chuyện này không hề làm cản trở ông ta muốn thân thiết với cô hơn.
Ông ta nói, “Thi Thi, chắc là con không biết thân phận của cha đi?”
“Tôi biết.”
Vân Thi Thi hít sâu một hơi, “Tên của ông là ‘Cung Thiếu Ảnh’, là cha của Tiểu Kiệt, là người yêu của mẹ tôi.”
“Con đã biết cha là cha con, vậy vì sao…”
Tim Cung Thiếu Ảnh đập nhanh và loạn nhịp.
“Còn cần tôi lặp lại một lần nữa sao?”
Vân Thi Thi không khách khí, có thể Cung Thiếu Ảnh xuất hiện là phá hủy hôn lễ của cô, hoặc là Cung Thiếu Ảnh ở trước mặt cô răn dạy Tiểu Kiệt,