Mộ Nhã Triết đau lòng ôm cô vào trong ngực, lại nghe cô vừa hận vừa nói, “Ông căn bản không hiểu, tư vị chờ đợi một người, có bao nhiêu dày vò! Ông cũng căn bản không thể hiểu được, đợi một người có lẽ cả đời không đợi được, có bao nhiêu tuyệt vọng! Ông biết không… Mẹ của tôi, bà ấy dùng hết cả đời, đi cùng một mình ông.”
Từng chữ như khóc ra máu, Cung Thiếu Ảnh nghe xong, đau đỡn khó có thể thở nổi, lảo đảo một bước, thân thể lung lay sắp đổ.
Cung Kiệt lập tức tiến lên, đỡ tay Cung Thiếu Ảnh, đau lòng nói, “Cha à, chị và anh rể thật lòng yêu nhau! Bọn họ có thể đi được đến bây giờ, cũng không dễ dàng gì, con đều nhìn thấy được rõ ràng. Cha à, con hi vọng cha đừng giữ mãi những oán hận cũ năm đó, cho anh rể một cơ hội, cũng cho chính mình một cơ hội!”
Anh cũng từng hận nhà họ Mộ tận xương tủy, nhưng mà vì hạnh phúc của chị gái, anh đã nhượng bộ.
Anh cũng mong cha nhượng bộ.
Cung Thiếu Ảnh hất mạnh tay anh ra, chất vấn, “Cho cậu ta một cơ hội sao? Người đó có cho cha và mẹ con một cơ hội không?”
Vân Thi Thi ngẩn ra.
Cung Thiếu Ảnh trừng mắt nhìn Mộ Nhã Triết, lạnh lùng nói, “Hai nhà Cung Mộ, không đội trời chung!”
“Hay cho một câu không đội trời chung.”
Mộ Nhã Triết đột nhiên nhếch môi cười, đưa tay ôm Vân Thi Thi vào trong lòng, công khai biểu lộ lập trường của mình!
“Ông Cung, tôi hi vọng ông biết, đứng trước mặt ông, không đơn thuần chỉ là con gái ông, còn là vợ của Mộ Nhã Triết tôi, cũng là người phụ nữ tôi nhận định cả đời. Ông căm hận nhà họ Mộ như vậy, đơn giản là vì lúc trước Mộ Thịnh dùng gậy đánh uyên ương, gây khó dễ từ bên trong, lúc này mới ầm ĩ thành kết cục âm dương cách biệt. Nhưng mà chẳng lẽ ông cũng muốn noi theo Mộ Thịnh, làm một đao phủ chia rẽ tình cảm sao?”
“Đao phủ sao?”
Cung Thiếu Ảnh nghe vậy, đôi mắt chấn động!
Sao ông ta có thể là đao phủ được?
“Tôi mặc kệ ông có lập trường gì, ông đã đến đây, như vậy tôi không ngại nói cho