Vậy mà lại dẫn cảnh sát hình sự quốc tế đến đây, với tốc độ xe của mấy thằng Mỹ kia thì chắc năm phút nữa là đến, sợ rằng có trốn cũng không kịp rồi.
Năm phút, họ có thể làm gì chứ? Rút lui ư?
Vậy số đạn dược kia thì sao? Lúc này chỉ mới chuyển được một nửa! Đừng nói là năm phút, dù mười phút cũng không làm xong, mà các thùng chứa hàng của anh nhất định sẽ không bay vào xe cảnh sát, ngồi chờ chết sao?
Dimon quay người sang, lớn tiếng ra lệnh: "Luca, Jason, dừng vận chuyển hàng hóa đi, mọi người tranh thủ rút khỏi bến tàu trong vòng năm phút!"
Cả đám người kinh ngạc quay đầu, đàn em của Cung Kiệt cũng khó hiểu đi đến: "Xảy ra chuyện gì vậy ạ?"
"Các người làm được chuyện tốt rồi! Xem xem dẫn ai đến đây này? Bị cảnh sát hình sự quốc tế đuổi theo mà các người cũng không biết sao?"
Dimon nói xong lập tức nâng cổ tay xem đồng hồ, ông ta giận dữ: "Chết tiệt, không kịp nữa rồi!"
Cung Kiệt và Hữu Hữu nhìn nhau.
Đứa nhỏ nghi hoặc nói: "Cậu, xảy ra chuyện gì vậy?"
Cung Kiệt lạnh giọng nói: "Cảnh sát hình sự quốc tế của Newyork sắp đuổi đến bến tàu."
Sắc mặt của mọi người đều kinh hoảng, đồng loạt ngẩn ra, Hữu Hữu cũng được xem là bình tĩnh: "Chúng ta đi rồi, hàng hóa này tính sao?"
Tập đoàn Cụ Phong có thế lực ngất trời nhưng Cung Kiệt cũng là tội phạm truy nã quen thuộc của cảnh sát hình sự quốc tế và FBI.
Mặc dù, một khi bị bắt đưa về trụ sở chính uống trà, anh vẫn có thể rút lui an toàn nhưng lúc này mà đi một chuyến thì mất không ít thời gian.
Nếu anh bị chuyển giao đến tòa án quân sự Nuremberg thì có hơi rắc rối.
Mấy tên đàn em của Cung Kiệt cũng có hơi bất ngờ, sao họ biết được lúc tàu rời khỏi Elizabeth đã bị theo dõi chứ?
Dimon vội vàng hỏi: "Mr Cung, phải làm sao đây? Sao cảnh sát hình cảnh quốc tế lại biết..."
"Im miệng!"
Cung Kiệt lạnh lùng quát lên, anh nhếch mày, sờ cằm trầm